Chương 49

Hôm nay là chủ nhật, buổi chiều có người thân đến thăm, các phạm nhận vẫn có thể làm những hoạt động tự do như ngày thường, bạn cùng phòng A đánh bài, vui vẻ nói: "Tiểu Tần này, cậu hát cũng ra gì đấy, rất có cảm giác."

Giọng Tần Kiêu khàn đặc phóng túng, người đàn ông hồn nhiên thả lỏng cất vang tiếng hát.

"Ha ha ha, Tiểu Tần, cả mấy câu đấy đã là gì, có phải xấu hổ lắm không."

"Đừng ồn." Tần Kiêu nói bọn họ, lại bắt đầu nóng lòng, vịn cửa sắt nhìn ra hành lang.

Mặt trời chiếu bóng dáng lên gạch men sứ ở hanh lang dần dần dịch chuyển, Tần Kiêu vẫn đợi từ năm giờ ăn cơm, hôm qua người kia vẫn chưa có xuất hiện.

Cậu ăn cơm giống như đang nhai sáp, quay về phòng vẫn ngẩn ngơ nhìn ti vi, trời đã tối đen, Phó Ngạn Minh sẽ không đến.

Buổi chiều ngày hôm sau, alpha vẫn không xuất hiện như cũ Tần Kiêu gần như ôm hoài nghi ngày thứ bảy nhìn thấy Phó Ngạn Minh là do cậu sinh ra ảo giác.

Khoảng thời gian này quan hệ của Tần Kiêu với cảnh sát cũng không tồi, vốn dĩ trong khoảng thời gian giam giữ không được phép gửi thư, thế nhưng sau ba phút hứa hẹn dăm ba lượt, cuối cùng cảnh nhân dân cuối cùng vẫn miễn cưỡng cho cậu đi gọi điện.

Tần Kiêu toán học không giỏi, thế nhưng lại nhớ rõ số điện thoại của Phó Ngạn Minh, chỉ là cậu cũng không chắc chắn có nhớ nhầm số nào không, khi chuông vang lên cậu căng thẳng ngưng thở, một lát sau, đầu dây bên kia nhận máy.

"Ai vậy?"

Tim Tần Kiêu muốn nhảy vọt lên cổ họng, cậu không có nhớ nhầm số.

Ngữ khí của Phó Ngạn Minh rất lạnh nhạt, còn mang theo chút hoài nghi không rõ ràng, bởi vì Tần Kiêu gọi là số điện thoại riêng tư của hắn, người biết được số nay không có nhiều.

"Giám đốc Phó, là tôi." Tần Kiêu cố giả vờ bình tĩnh, lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi.

" … "

Phó Ngạn Minh không lên tiếng, bên hắn ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn người cạnh sát bên cạnh nói đi thôi, hít sâu một hơi, đè thấp giọng uy hϊếp nói, "Phó Ngạn Minh, anh đừng quên, video của anh còn có ảnh chụp đều nằm trong tay tôi."

Không đợi cậu nói tiếp, Phó Ngạn Minh đã trầm mặt cúp điện thoại, nâng ngón tay trắng như ngọc xoa huyệt thái dương đau nhức, ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trong màn hình điện thoại.

Liên quan đến bí mật cơ thể song tính của hắn, người biết chỉ có vài người, ngay cả em trai ruột của hắn Phó Tri Ninh cũng không biết.

Phó Ngạn Minh từ nhỏ trưởng thành giống như một alpha nam tính bình thường, thông minh, độc lập, mạnh mẽ, khe hở phía dưới ngoài lúc hắn đi vệ sinh mới lộ ra ngoài thì vẫn luôn cẩn thận để không bị lộ, gần như không có quá nhiều ảnh hưởng đối với cuộc sống của hắn, thế nhưng theo tuổi tác tăng lên, một năm gần đây yêu cầu đối với tìиɧ ɖu͙© tăng cao, lúc này nó mới hiện ra cảm giác tồn tại.

Mà Tần Kiêu không chỉ biết, còn cưỡng ép xâm phạm cơ thể hắn.

Những đoạn video và ảnh chụp nếu như truyền ra ngoài sẽ gây ra tổn hại đến hình tượng của bản thân hắn và công ty cực kỳ nghiêm trọng.

Giám đốc Phó bực bội đến mức mất ngủ cả một đêm.

Ba ngày sau, chó mực lớn dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn tù, ngẩng mạnh ưỡn ngực vui vẻ được giám đốc Phó đưa ra khỏi l*иg sắt.

Cayenne quen thuộc dừng ở bên đường, Tần Kiêu quen lề quen lối đi đến ghế lái, mở cửa xe ra, nụ cười trong chốc lát cứng đờ lại trên mặt, một khuôn mặt trẻ tuổi quay sang, cậu ta ngăn nắp gọn gàng, còn đeo găng tay trắng vô cùng chuyên nghiệp, ngửa mặt mỉm cười nói: "Xin chào."

Chó mực lớn cảm giác bản thân bỗng nhiên bị sét đánh, não bộ mờ hồ, dưới sự thúc giục mất kiên nhẫn của Phó Ngạn Minh, một lát sau, cậu mới kéo cửa sau ngẩn người ngồi vào trong.

Phó Ngạn Minh nói địa điểm cho người tài xế mới, chính là khu nhà thuê lúc trước của Tần Kiêu.

Bầu không khí trong xe rất trầm mặc, tài xế mới Tiểu Tống vẫn cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, giống như có dao đặt sau đầu cậu ta vậy, cứ qua một lúc, Tiểu Tống lại không nhịn được ớn lạnh một cái, dáng vẻ sợ hãi khiến giám đốc Phó không vui trách mắng cậu ta vài câu.