Chương 48

Thực sự mấy ngày này hắn cũng không có liên hệ với thế giới bên ngoài, là Phó Tri Ninh đăng nhập vào tài khoản điện thoại của hắn mới tra được định vị, mới dẫn theo cảnh sát đến cửa.

Năm ngày trôi qua, vết tích tìиɧ ɖu͙© trên người giám đốc Phó đã biến mất, nơi riêng tư sưng đỏ cũng đã hồi phục, khi hắn đi bộ đến biệt thự rộng lớn sáng trưng của mình lại cảm thấy như cách xa cả đời.

Ban ngày hắn sẽ không nghĩ đến người đàn ông này, thế nhưng khi đêm đến sẽ lại nhớ đến người đó, giọt mồ hôi lăn trên cơ thể cường tráng màu đồng cổ đung đưa trước mắt, một cặp mắt sáng tựa sao cũng gần ngay trước mắt.

Mỗi buổi sáng sớm, giám đốc Phó tỉnh lại trong ánh mặt trời, qυầи ɭóŧ cũng không còn sạch sẽ, dính đầy nước da^ʍ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Không chỉ cơ thể cảm thấy không thoải mái, giám đốc Phó ăn cơm cũng không xuôi, đồ ăn gì cũng không gắp quá mấy đũa, mấy ngày bị nhốt còn ăn nhiều hơn thế. Sau khi gầy gò, đường nét mặt hắn càng sắc nhọn rõ nét hơn, núi băng đã lạnh đến mức gần như muốn đông cứng lại.

Thế nên người bên cạnh rất nhanh đã phát hiện ra sự lạ thường, phó giám đốc gần đây rất bực bội, mỗi nhân viên trong công ty đều nghĩ rằng sau một tuần biến mất, hai mắt phượng không gợn sóng của hắn dường như ngập tràn sát ý, cả một tuần này chị gái trợ lý cũng bị dạy bảo khóc tận hai lần.

Sau khi Phó Ngạn Minh tăng ca, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại lái xe đến đồn cảnh sát.

Tần Kiêu bị bắt giữ một tuần, khoảnh khắc Phó Ngạn Minh xuất hiện, tiếng ồn ào của đám bạn tù bên tai bỗng nhiên dừng lại, cậu không tin tưởng nổi mà lao đến, tóm chặt lất lan can sắt, kích động rơi nước mắt, đuôi rủ xuống điên cuồng lắc lư với đối phương.

"Phó Ngạn Minh."

Tần Kiêu nhớ hắn muốn chết, vừa ngửi thấy mùi của hắn không nhịn được muốn lao đến ôm hắn, hôn hắn, đυ. hắn, cậu bên này kích động muốn chết vậy mà Phó Ngạn Minh mặt không biểu cảm vô tình lạnh lẽo.

Sau nửa phút, Phó Ngạn Minh nhíu mày rời đi.

Đuôi chó mực lớn cứng lại giữa không trung, không hạ xuống chút nào.

"Này, vừa rồi là ai đấy?" Bạn cùng phòng A ló ra cái đầu, hóng hớt hỏi.

"Mặc tây trang nữa, hình như là địa chủ?" Bạn cùng phòng B nằm trên giường cào chân.

"Địa chủ cái đầu mày, mở mắt to ra mà nhìn, khí chất của người ta kia kìa." Tần Kiêu hung hãn nói xong, thả lan can sắt ra cúi đầu, tựa cửa ngồi xuống.

Phó Ngạn Minh vì sao lại đến thăm cậu? Vì sao lại rời đi nhanh thế? Cậu thâm chí còn chưa kịp nói với hắn mấy câu, haizzz …

Chó mực lớn cố gắng suy nghĩ, trăm suy ngàn suy cũng không nghĩ ra, cuối cùng chìm vào trong thế giới của riêng mình, một lát cười, một lát thở dài, cả trái tim cũng vì con báo thần bí làm rối loạn.

Đêm khuya, mùi mồ hôi khó ngửi và mùi nấm mốc trộn lẫn với nhau, Tần Kiêu chăm chú nhìn trần nhà khó khăn đi vào giấc ngủ, nhớ đến cách hàng rào, khi đôi mắt phượng đẹp đẽ của Phó Ngạn Minh chăm chú nhìn cậu hình như có gì muốn nói với cậu. Tần Kiêu vừa nghĩ đến hắn, những ngày đêm điên loan đảo phượng dường như xuất hiện ngày trước mắt, toàn thân khô nóng khó chịu, người anh em bắt đầu phồng lên.

Vẫn chưa đến sáu giờ, Tần Kiêu đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã cảm thấy cả người đầy tinh thần.

Đã có hy vọng làm cái gì cậu cũng vô cùng tích cực, sáng sớm khi học thuộc luật lệ nhà tù, giọng vang như chuông lớn, ngữ điệu trầm bổng du dương, thần thái phấn chấn dâng cao, được điểm danh tuyên dương, buổi sáng khi hóng mát còn được thưởng điếu thuốc.

Buổi trưa, Tần Kiêu vui vẻ ăn mười mấy cái màn thầu, hai đĩa rau xào, ăn cải trắng xào trứng gà buồn nôn cũng trở nên ngon hơn bao giờ hết.

Càng đến gần buổi chiều, cậu càng đặc biệt hưng phấn, đuôi lớn phe phẩy trên mặt đất, chờ ở cửa nửa ngày chưa nhìn thấy người, bắt đầu đi đi lại lại ở trong phòng, bất chợt ngân nga một bài hát,

"Don, t Break My Heart

Dịu dàng lần nữa

Không bằng lòng nhìn thấy em duy trì sự yên lặng

Cô độc đợi chờ lặng lẽ chấp nhận

Vui sướиɠ vẫn luôn xuất hiện ở trong giấc mơ của anh ---"

Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh, tiếng vỗ tay vang lên.