Chương 3

Thế nhưng thái độ ác liệt của hắn khiến Tần Kiêu có chút không vui, cậu cũng không phải cướp giật, dựa vào đâu mà lườm cậu cơ chứ? Từ trước đến giờ Phó Ngạn Minh hình như chưa bao giờ tỏ ra bình thường với cậu, lần nào đều cũng tự cao tự đại.

Tần Kiêu không muốn so đo với người bệnh, kìm cơn tức nói: "Đã đến nhà rồi, tôi đã gọi anh mấy lần không thấy anh tỉnh, tôi thấy anh hình như có chút không ổn hình như đã bị sốt."

Phó Ngạn Minh mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe thấy một số câu nói vụn vặt, khi nói chuyện Tần Kiêu vẫn mang theo một chút khẩu âm dưới quê khiến hắn nghe "bị sốt" thành "phát nứиɠ", vì thế nên mới giận dữ nhíu mày, trừng mắt: "Cậu nói ai phát nứиɠ cơ?"

Đôi mắt mảnh dài của Phó Ngạn Minh bởi vì bị bệnh mà trở nên ẩm ướt, đuôi mắt nhuộm màu hồng nhạt, hắn không biết rằng ánh mắt lúc này của mình không những không có vẻ uy hϊếp trái lại còn có chút quyến rũ.

Tần Kiêu ngẩn người, sau khi hiểu được lời nói của hắn thì cậu suýt nữa thì phì cười, "Tôi nói bị sốt, bị sốt, giám đốc Phó không gì là không làm được chẳng lẽ anh không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lúc này của bản thân cao hơn bình thường sao?"

Đầu óc rối loạn của Phó Ngạn Minh phải mất mấy giây mới có thể tiêu hóa được câu nói của cậu, nâng bàn tay mềm nhũn thử nhiệt độ trán, quả thật vô cùng nóng.

Hắn hiểu rõ ngữ khí giễu cợt của Tần Kiều nhưng cũng chẳng còn sức lực để phản bác, lảo đa lảo đảo đi ra khỏi xe, không kiên nhẫn xua tay với Tần Kiều, "Tôi biết rồi, cậu đi đi."

Phó Ngạn Minh nhanh chóng rảo bước, không có quay đầu đi thẳng đến phòng khách, đóng cửa lại, sau đó va va vấp vấp đi lên lầu, vẻ mặt lạnh lùng dần dần sụp đổ.

Ở đũng quần của hắn có một chỗ ẩm ướt không rõ ràng đang dần dần căng trướng, bộ âu phục cao cấp khi hắn bước đi ma sát ở chỗ riêng tư khiến Phó Ngạn Minh không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp khó nén nổi, hắn hiểu rõ bản thân không phải bị sốt mà là do hắn đã nén đã quá lâu.

Gần đầu công việc quá mức bận rộn, tâm trạng rối loạn, cũng không có sức lực phát tiết du͙© vọиɠ, nửa thân dưới của hắn đã vừa cứng vừa nóng từ lúc tỉnh dậy ở trong xe rồi, kêu gào muốn phát tiết.

Với tư cách là một alpha trưởng thành hơn hai mươi tuổi, hắn thậm chí chưa từng đánh dấu bất cứ một omega nào cả, mặc dù alpha không thời kỳ phát tình, nhưng điều đó không đại biểu rằng bọn họ không cần giải quyết nhu cầu sinh lý, đặc biệt Phó Ngạn Minh là một alpha có du͙© vọиɠ đặc biệt mãnh liệt, một tháng sẽ luôn có một vài ngày cực kỳ khó chịu, cấu tim cào phổi muốn tìm người để làʍ t̠ìиɦ.

Thế nhưng từ trước đến nay Phó Ngạn Minh chưa từng có bạn tình, một là vjg hắn mắc bệnh sạch sẽ quá mức, nhìn ai cũng cảm thấy không sạch sẽ, hai là bản chất của hắn quá mức kỳ lạ, rõ ràng là alpha thế nhưng lại có cổ tử ©υиɠ khoang sinh sản hoàn chỉnh của nữ, dưới túi tinh có một khe nhỏ, môi âʍ ɦộ bao phủ động nhỏ đói khát, mà chỗ ấy hiện giờ đang điên cuồng co bóp, nước da^ʍ từng chút một tràn ra khỏi nơi sâu thẳm ấy, hiển nhiên đã hoàn toàn chuẩn bị xong để bị cắm rút.

Phó Ngạn Minh hoa mắt chóng mặt mở cửa phòng, đổ cả người lên chiếc giường lớn, mặt đầy rặng hồng, cơ thể nóng như lửa đốt, hắn cố gắng bình tĩnh lại dao động nội tâm, ngồi dậy cởϊ áσ khoác quần dài và tất ra.

Hắn ghét để đồ mặc từ bên ngoài chạm vào chiếc giường sạch sẽ, cho dù là của bản thân hắn cũng không cho phép, bởi vì điều đó khiến hắn cảm thấy rất dơ bẩn.

Sau khi cởi xong những thứ rườm rà dư thừa, bây giờ trên người hắn chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi màu trắng, gió điều hòa thổi mát lạnh xua tan cơn nóng bức được phần nào đó, hắn trèo đến bên giường, từ dưới giường móc ra một chiếc hộp.