Chương 2

Rõ ràng lúc trước bà đã trao đổi tình hình cơ bản của Tần Kiêu cho hắn, hắn cũng đã đồng ý gặp mặt, song hiện giờ đã biết rõ lại còn cố ý hỏi, cố tình chọc giận người ta đây mà, nếu như hắn không muốn thu nhận Tiểu Tần chắc sẽ cảm thấy khó xử với bà nên mới dễ dàng đồng ý với người ta sớm như vậy.

Bà vội vàng ra hiệu cho Phó Ngạn Minh, trên mặt được trang điểm cẩn thận mang theo vẻ lo lắng và trách cứ, giả vờ ho một tiếng, Phó Ngạn Minh thấy mẹ mình thật sự sắp tức giận nên cũng chỉ bất lực thỏa hiệp nói: "Được rồi, vậy cậu làm thử ở chỗ tôi hai tháng trước, thời gian thử việc không có năm loại bảo hiểm và quỹ nhà ở xã hội, trả lương theo tiêu chuẩn."

Phó Ngạn Minh thầm nghĩ trước tiên cứ đồng ý trước đã, đến lúc nào đó nếu như Tần Kiêu phạm phải lỗi nào đó thì đuổi việc cậu là được.

Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng quyết định tùy ý này của mình sẽ khuấy đảo công việc và cuộc sống vốn đang yên bình có trình tự của hắn như thế nào …

Một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc, Phó Ngạn Minh tháo kính xuống, mệt mỏi xoa đầu mày, hơi vận động khớp cổ cho bớt nhức mỏi.

Đi ra khỏi văn phòng làm việc thì bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen, mây đen xếp lên nhau trên bầu trời xám xịt, trong không khí dường như cũng tù đọng đến ngột ngạt, chiếc cayenne màu đen của hắn chậm rãi dừng lại trước bồn hoa, người ngồi ở vị trí lái xe nhìn thấy bóng dáng hắn xuất hiện ở cửa thì ngay lập tức nhảy xuống xe, người đàn ông cao lớn mở cửa xe cho hắn: "Chào giám đốc Tổng."

Phó Ngạn Minh vừa chui vào trong xe, ngay lập tức cau mày lại.

Dường như mùi khói không quá rõ rệt đã dễ dàng lọt vào trong khoang mũi mẫn cảm của hắn.

Tâm trạng của Phó Ngạn Minh trở nên tồi tệ hơn, lạnh mặt hỏi: "Tài xế Tần, tôi đã từng nói không được hút thuốc ở trên xe hay chưa?"

Tần Kiêu sững người, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Ngạn Minh, cậu tự biết mình đuối lý, chỉ biết gãi đầu xong dứt khoát đáp lại: "Xin lỗi, giám đốc Phó, hôm nay đợi hơi lâu, tôi chán quá không chịu được nên đã hút một điếu, tôi đảm bảo lần sau sẽ không xảy ra như này nữa."

Phó Ngạn Minh đè nén cơn giận, hừ lạnh một tiếng, hạ cửa sổ xe xuống một khoảng cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn dựa vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, cằm của hắn nhọn, bộ âu phục màu đen nhánh tôn lên càng khiến làm nổi bật sự nhợt nhạt của làn da, thoạt nhìn trông giống như cơ thể không được thoải mái, Tần Kiêu nhìn không được mà nhìn thêm mấy cái.

Cậu đã lái xe cho Phó Ngạn Minh được một tuần rồi, gần như đã hiểu rõ được tâm trạng thất thường của Phó Ngạn Minh, mặc dù cậu nhìn không quen vẻ mặt lạnh băng cao ngạo của Phó Ngạn Minh nhưng không thể không thừa nhận người đàn ông này cực kỳ nghiêm túc với công việc, thường xuyên tăng ca, hoàn toàn không phải kiểu ông chủ phất tay mặc bay như trong tưởng tượng của cậu.

Cả đoạn đường tiến vào biệt thự của Phó Ngạn Minh không có một tiếng động, Tần Kiêu dừng xe ở trong nhà xe, tắt động cơ, nhưng khi quay đầu lại bắt gặp Phó Ngạn Minh đang nhắm mắt không có chuyển động, giống như không hề có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại.

Cậu gọi hai câu, nhưng Phó Ngạn Minh cũng không mở mắt, không ngờ hắn lại có thể ngủ say như vậy.

Thế nhưng cậu nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy sắc mặt của Phó Ngạn Minh bỗng nhiên đỏ ửng, hình như không được đúng cho lắm.

Cậu bước xuống ghế lái đi đến ghế sau, ngón tay vừa chạm vào mặt Phó Ngạn Minh thì Phó Ngạn Minh đã giật mình tỉnh dậy, phẫn nộ nói: "Cậu làm cái gì đấy?"

Một cái chạm nhẹ kia đã khiến Tần Kiêu cảm nhận được sự nóng bỏng cao độ, giọng nói khàn đặc của hắn dường như cũng là bằng chứng chứng minh Phó Ngạn Minh đang bị bệnh.