Khi Thẩm Lạc tỉnh lại chỉ thấy cả người mệt mỏi, y nhìn chỗ trống bên cạnh, người thiếu niên tuấn tú kia đã không còn. Y nghĩ lại chuyện đã xảy ra tối qua, e rằng là một giấc mộng kỳ quái mà thôi. Y bật cười, giấc mơ này cũng có thể nằm thấy, đúng là vô cùng buồn cười.
Song, lúc y mở miệng lại bị chất giọng khàn khàn của mình dọa sợ. Chuyển mình, da thịt toàn thân như tan ra từng mảnh, đặc biệt là chỗ khó nói bên dưới. Cảm giác nóng rát khiến mặt y trong phút chốc đỏ bừng như rỉ máu.
Chuyện xảy ra hôm qua không phải là mơ? Một việc hoang đường thế kia, y vậy mà lại thật sự trải qua. Y nhéo ấn đường, tạm thời không biết nên giận hay cười. Sao mà chân vừa tàn, chuyện gì cũng xảy ra thế này.
Thẩm Lạc cứ thế mở to mắt nằm dài trên giường, giống như người chết đã mất đi linh hồn. Y không lên tiếng, gã sai vặt Giả Đa Tiền đứng ngoài cửa cũng không dám tự tiện đi vào, đành yên lặng đứng chờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay ra tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Tiếng chim kêu ngoài viện vọng vào.
Vẫn là Mặc Huyền Khanh phá vỡ bầu không khí yên ắng này. Hắn đặt chân vào phòng Thẩm Lạc bèn lập tức hiện thân. Tay phẩy nhẹ tạo kết giới để tiếng động trong phòng không thể truyền ra ngoài.
Thẩm Lạc vừa xoay đầu đã trông thấy hắn, song lại không nhúc nhích mà trừng mắt nhìn. Mặc Huyền Khanh có tật giật mình, nửa người trên trần trụi, sau lưng vác một cành mận gai, từng bước nhỏ chậm rãi đến gần. Từ đầu đến đuôi, hắn đều không dám ngẩng đầu, không dám nhìn Thẩm Lạc.
Đến khi đến trước mặt y, hắn lập tức quỳ xuống, mím môi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Lạc. Thấy y bày ra vẻ phòng bị và ánh mắt chán ghét, không khống chế được mà khóc lớn thành tiếng.
Hắn dập đầu một cái thật mạnh, sau đó nâng tay chùi nước mắt, dáng vẻ cứ như người bị bắt nạt chính là hắn.
"Xin lỗi... Ta...Xin... Là ta đáng chết. Ta không nên lén hôn ngươi, càng... Càng không nên được một tấc mà... Mà tiến một thước... Còn ở mặt trên... Ta... Ta không thể tha thứ bản thân. Ngươi đánh ta đi, cứ đánh mạnh vào... Không được, không thể để ngươi mệt, tự ta đánh vậy."
Dứt lời, hắn thật sự rút cành mận gai sau lưng xuống tự quật lên người mình. Hắn cắn răng, gương mặt vốn tuấn mỹ chợt trở nên dữ tợn, vừa nhìn đã thấy đánh không hề nhẹ chút nào. Đánh được vài cái, cơ thể trắng nõn đã phủ kín vết máu, thoạt nhìn thảm đến không nỡ nhìn.
"Đủ rồi." Thẩm Lạc mở miệng ngăn cản, "Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi."
Nghe thấy thế, Mặc Huyền Khanh khóc càng lớn. Hắn vung tay, lòng bàn tay xuất hiện một đống vũ khí sắc bén, có dao găm, có trường kiếm, có đại đao, phi tiêu...
Đủ loại vũ khí được hắn ôm trong tay, đưa đến trước mặt Thẩm Lạc. Hắn thút thít nói: "Ta làm ngươi đau, ngươi cứ trừng phạt ta. Dùng dao nhỏ chém ta, lấy kiếm đâm ta. Dù sao ta cũng là rồng, không chết được. Nếu ngươi muốn ta chết, ta sẽ đưa gân rồng cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thời gian, đợi ta lưu lại di ngôn cho cha mẹ đã."
Mặc Huyền Khanh duỗi tay muốn làm phép bèn bị Thẩm Lạc vội vàng mở miệng ngăn cản.
"Ta không muốn ngươi chết. Ngươi đi đi, chuyện tối qua cũng không phải ngươi cố ý. Ta cần bình tĩnh, ngươi cũng bị thương, đi băng bó đi."
Mặc Huyền Khanh nhe răng nhếch miệng ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Thẩm Lạc, thấy y đưa lưng về mình, dáng vẻ hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.
Hắn biết điều mà đứng lên, xoay người lưu luyến bước từng bước nhỏ ra cửa sổ.
Khi hắn xoay người, Thẩm Lạc mới nhìn thấy cái đuôi sau lưng hắn. Cái đuôi dài yểu xìu rũ xuống, run run theo từng bước chân.
Hóa ra là một yêu quái nhỏ đến đuôi cũng không biết giấu. Thẩm Lạc nhịn không được mà lắc đầu, nào còn nhẫn tâm trách cứ hắn.
Mặc Huyền Khanh nhảy ra ngoài cửa sổ, kết giới cũng theo đó mà giải trừ. Thẩm Lạc cất giọng gọi Giả Đa Tiền, đánh răng rửa mặt, dùng bữa sáng. Ăn xong, y lại gọi gã sai vặt, dặn dò: "Ra phố mua vài tập truyện dân gian về yêu quái về cho ta."
Giả Đa Tiền tưởng bản thân nghe lầm mà cúi đầu hỏi lại lần nữa: "Thiếu gia muốn thuộc hạ mua gì ạ?"
"Tập truyện dân gian về yêu quái." Thẩm Lạc lặp lại lần nữa, bờ môi khép mở, nói thêm một câu: "Mua nhiều chút."
Gã sai vặt hóa đá trong phút chốc. Người đứng đắn suốt ngày chỉ đọc sách như thiếu gia lại đột nhiên muốn đổi truyện dân gian giải trí. Quả nhiên là cả ngày rảnh rỗi không có gì làm đã khiến thiếu gia bứt rứt đến điên rồi!
Thẩm Lạc xem liền một lúc mấy tập truyện. Nội dung bên trong đều miêu tả yêu quái mặt mũi hung tợn, không vui thậm chí còn ăn thịt người, rất đáng sợ. So sánh với yêu quái nhỏ mà y đã gặp, có chỗ nào giống nhau chứ?
...
"Hắt xì." Yêu quái nhỏ được nhắc đến bày ra vẻ mặt nặng nề tâm sự rúc trên giường, nhíu mày suy nghĩ sâu xa tìm cách để dỗ con người kia.
"Ôi dào, hóa ra có người nhớ thương ngũ đệ nhà ta à?" Người đàn ông mặc quần áo tối màu mỉm cười xấu xa từ ngoài cửa bước vào.
Mặc Huyền Khanh ngẩng đầu, thấy rõ người đến bèn bĩu môi, "Tứ ca, sao huynh lại đến đây?"
Mặc Huyền Bắc đặt mông ngồi xuống giường, thấy gương mặt hắn thật sự không vui thì cười hỏi: "Nào, nhìn mặt đệ kìa, làm sao đấy? Về một cái là mấy ngày liền đều trốn trong phòng không ra."
Mặc Huyền Khanh nghiêng đầu, cuối cùng cũng chịu thay đổi tư thế.
"Tứ ca, đệ... Đệ gây ra lỗi rồi. Đệ lỡ làm chuyện quá phận với một người vô cùng tốt bụng. Không cẩn thận để y nếm nước miếng mình, còn... Còn làm y bị thương nữa..." Hắn nói xong, đầu cũng cúi thấp.
Mặc Huyền Bắc vỗ vai hắn, nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Đệ đệ, đã làm sai thì phải biết chịu trách nhiệm, dùng hết sức mình mà đền bù."
"Nhưng y không để ý đến đệ."
"Vậy đệ phải tỏ rõ thành ý của mình. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều ở bên cạnh y. Y muốn gì thì đệ cho cái đó, cần giúp đỡ thì đệ phải là người đầu tiên xuất hiện, chăm sóc y cẩn thận chu toàn. Để y chậm rãi quen với sự hiện diện của đệ, đến cuối cùng sẽ không thể rời xa đệ nữa."
"Có tác dụng sao?"
"Tất nhiên, huynh dùng cách này để theo đuổi tẩu tử đệ đó. Mặt dày mày dạn, thiên hạ vô địch."
Mặc Huyền Khanh thấy vẻ mặt kiêu ngạo của gã cũng không dám gật bừa.
"Thôi, huynh còn phải chăm sóc con nhỏ, đi đây." Mặc Huyền Bắc đứng dậy, phóng khoáng rời đi.
Tứ ca đã đi mất, Mặc Huyền Khanh khẽ cắn môi, quyết định thử biện pháp này, chữa ngựa chết thành ngựa sống.
...
Thẩm Lạc ngồi dưới cây đào trong viên, lặng nhìn cánh hoa bay. Mùi hoa đào nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, muôn phần mãn nguyện. Hoa rơi không tiếng động, lặng lẽ dừng trên mái tóc đen của y.
Mặc Huyền Khanh vẫn luôn đứng sau lưng bèn lựa lúc này hiện thân, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cánh hoa màu hồng kia lên. Thẩm Lạc cảm nhận được sau lưng có người lập tức quay đầu, thấy là hắn lại tiếp tục tự mình ngắm hoa đào. Dáng vẻ rõ ràng không muốn cùng y trò chuyện.
Mặc Huyền Khanh đáng thương cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi cũng mở miệng.
"Thẩm công tử, ta kể ngươi nghe chuyện lúc ta mới đến nhân gian nhé." Không đợi y trả lời, hắn đã bắt đầu kể.
"Lúc ta vừa mới đến nhân gian ấy, không hiểu lòng người hiểm ác là gì nên bị bán làm tiểu quan. Sau đó còn trở thành người được yêu thích nhất nữa, ha ha. Lúc đó ta thấy kiêu ngạo lắm, thấy chơi rất vui. Mãi đến khi có gã đàn ông xấu kia muốn ra tay với ta, còn dám cởϊ qυầи áo ta nữa, ta mới biết mình bị người khác bán rồi."
Thẩm Lạc lặng lẽ liếc mắt nhìn, xem bộ dạng uất ức của hắn. Y không khỏi lắc đầu, cảm thán yêu quái nhỏ này quá ngây thơ, không biết lòng người là thứ đáng sợ nhất. Có điều, chuyện xảy ra tiếp theo y cũng có chút chờ mong.
"Nghĩ đến hai gã đã bán ta, ta còn ngốc nghếch giúp người khác kiếm tiền, ta bèn tức giận. Lúc ấy, ta đã đánh cái tên dám có ý đồ xấu với ta một trận, đập vỡ một cái răng của hắn, cũng cắt luôn vật nhỏ bên dưới mới hết giận. Sau đó ta lập tức chạy trốn. Ta vì phút hăng hái nhất thời mà chạy đi tìm hang ổ của hai tên buôn lậu kia, đánh gãy tay chân bọn họ, còn diệt sạch đám đồng lõa của gã. Lúc đó có nhiều thiếu nữ trẻ bị bắt bán lắm, cứu được đều vây quanh gọi là ta anh hùng. Đó là lần đầu tiên ta được người khác gọi là anh hùng, thật sự rất vui. Giống như anh hùng đại hiệp trong truyện dân gian vậy, khắp người đều tỏa ra ánh sáng."
Thẩm Lạc nhìn hắn khoa chân múa tay vui vẻ kể chuyện, mặt mày phủ kín nét kiêu ngạo, dáng vẻ quả thật không khác gì một đứa trẻ. Y khẽ thở dài, nhịn không được mà tự cười nhạo mình trong lòng. Y cũng thật là, so đo gì với một yêu quái nhỏ không hiểu chuyện chứ? Thôi vậy.
Mặc Huyền Khanh trộm liếc mắt, vừa khéo trông thấy khóe miệng Thẩm Lạc cong lên bèn học theo mà cười. Tốt quá, y cười rồi, cuối cùng hắn cũng thành công làm y cười rồi.
Mặc Huyền Khanh dựa theo lời Mặc Huyền Bắc mà làm. Một ngày mười hai canh giờ, một khắc cũng không rời Thẩm Lạc. Y ăn cơm hắn bèn đứng nhìn, y ngủ thì hắn trông coi, khi đọc sách thì lại động tay giúp y lấy.
Thời gian đầu hắn còn ẩn thân, về sau thì dứt khoát hiện thân, trắng trợn xuất hiện trong phủ nhà họ Thẩm. Gã sai vặt Giả Đa Tiền lần đầu tiên thấy hắn đã bị dọa sợ.
Có điều, nhiều cũng thành quen, gã chỉ không hiểu vị công tử họ Mặc vì sao này cửa lớn không đi lại cứ thích trèo tường tìm thiếu gia nhà gã làm gì.
Một sớm nọ, gã vừa đẩy thiếu gia ra gốc đào đã thấy Mặc công tử ngồi vắt trên đầu tường, ngây ngốc vẫy tay với thiếu gia.
"A Lạc, A Lạc ơi. Ta tìm được một suối nước nóng thiên nhiên, ngâm người thích lắm, ta dẫn ngươi đi nha."
Thẩm Lạc còn chưa tỏ thái độ đã bị Giả Đa Tiền giành trước, đáp: "Tốt quá. Mặc công tử đợi thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa ạ."
"Không cần." Mặc Huyền Khanh nhảy từ tường cao xuống, duỗi tay ôm lấy Thẩm Lạc, khẽ nhún chân nhảy một phát mất hút, trong sân chỉ còn tiếng kêu bất ngờ của Giả Đa Tiền.
Mặc công tử này làm việc đúng là không giống người thường, nếu không phải biết võ công hắn cao, có thể bảo vệ thiếu gia, e rằng gã đã gấp như kiến bò chảo lửa rồi. Từ lúc Mặc công tử xuất hiện, thiếu gia rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, tinh thần cũng vì thế mà tốt lên. Gã thật lòng vui thay thiếu gia, cũng biết ơn Mặc công tử thường xuyên đến thăm.
Mặc Huyền Khanh ôm người bay, không bao lâu đã đến nơi. Hồ nước nằm ở nơi cây cối che kín, nơi nơi phủ đầy cỏ xanh. Hồ ở trong một hang động, cửa động treo dây đằng điểm xuyến vài đóa hoa nhỏ xinh.
Mặc Huyền Khanh vén dây bước vào. Trong động hơi tối, miễn cưỡng cũng có thể thấy được vài thứ. Đi một đoạn, trời sáng hơn để lộ hang động to lớn, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu xuống. Suối nước dựa vào vách đá cao ngất, sương khói lượn lờ.
Đặt Thẩm Lạc bên hồ, Mặc Huyền Khanh thay y cởi đồ, bản thân thì qua loa cởi vài cái rồi ôm người xuống nước. Nước nóng chạm vào da thịt đem đến cảm giác vừa sung sướиɠ vừa thoải mái, hai người đều thích đến nhắm cả mắt. Vốn là một bức tranh tĩnh đẹp mắt, chợt có tiếng nước ào ào xuất hiện, buộc Thẩm Lạc phải mở mắt. Y mở to mắt nhìn, phía sau bất ngờ có một cái đuôi, lắc qua lắc lại vỗ mặt nước tung tóe.
Thẩm Lạc khẽ cười một tiếng, nói: "Mặc Huyền Khanh, đuôi ngươi lộ ra rồi."
Mặc Huyền Khanh ngây thơ mở mắt, thấy Thẩm Lạc nhìn mình bèn "hả" mà hỏi lại.
Thẩm Lạc chỉ ra phía sau, hắn nghe lời mà quay đầu, thấy đuôi mình lắc như múa bèn đỏ mặt, vội vàng che giấu. Vừa nãy A Lạc cười trêu hắn.
"A Lạc." Âm thanh mang theo ý uy hϊếp nhỏ giọng vang lên.
Thẩm Lạc vẫn còn đang trong tư thế nhìn đuôi, lúc xoay người không cẩn thận mà ngả nghiêng, thuận theo đó mà ngửa ra sau tựa vào lòng Mặc Huyền Khanh. Khoảnh khắc đó, màu đỏ phủ kín từ mặt cho đến tai hắn, cơ thể nóng đến dọa người. Thẩm Lạc ngồi trong lòng cũng cảm nhận được thay đổi bất ngờ của hắn.
Thẩm Lạc ngẩng đầu, nhìn Mặc Huyền Khanh đang chột dạ mà nhìn loạn sang chỗ khác, đột nhiên dò hỏi: "Đêm đó, sao ngươi lại hôn ta?"