May thay, trong phòng tắm đột nhiên có tiếng nước chảy, Tô Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm. Đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn cạnh giường ngủ, Tô Noãn Noãn mỉm cười đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa nói: “Mẹ, con cần đi vệ sinh.”
"Vào đi." Tô Ngọc Mai ôn nhu đáp lại.
Tô Noãn Noãn mừng rỡ đẩy cửa phòng tắm ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô choáng váng.
Tô Ngọc Mai đứng trước gương trong phòng tắm, tay ướt đẫm nước, lau tóc ra sau. Mái tóc gãy rụng vốn dựng đứng trên đỉnh đầu đã được làm ẩm bằng nước và vuốt phẳng...
Bà cũng trang điểm nhẹ trên mặt, trông có vẻ khỏe khoắn hơn nhiều so với vẻ ngoài ốm yếu trước đây.
Tô Noãn Noãn thấy vậy vẻ mặt khó hiểu nói: "Mẹ... mẹ đây là..."
Tô Ngọc Mai tỉ mỉ chải tóc, sau đó quay lại cười với nói: "Buổi chiều đi mua sắm với mẹ."
Tô Noãn Noãn không nói nên lời: "Mẹ, làm sao mẹ biết hôm nay con được trả lương?"
Tô Ngọc Mai sửng sốt nói: "Con mới được trả lương à?"
"Đúng vậy! Được trả 20.000 nhân dân tệ (khoảng 68 triệu vnđ)! Lương làm việc trong hộp đêm rất cao! Con thực sự đã chọn đúng nơi!"
"Con...con... Dù sao thì cũng là con gái nên không thích hợp với công việc nguy hiểm như vậy... Dù lương cao nhưng xét cho cùng không thích hợp với con gái."
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con ứng tuyển vào vị trí này dựa trên năng lực của mình và kiếm tiền dựa trên năng lực của mình! Sếp rất đánh giá cao con. Ngoài mức lương cơ bản 20.000 nhân dân tệ, ông ấy còn thưởng cho con một khoản tiền thưởng 2000 nhân dân tệ (khoảng 6 triệu 8 vnđ)!"
"Đừng nói nhảm nữa, con từ chức đi. Từ nay về sau có A Thần ở đây, con không cần phải vất vả kiếm tiền nữa, ảnh hưởng đến việc học."
A Thần?
Anh ta là ai...
Tô Noãn Noãn vẻ mặt khó hiểu nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!"
Con thế nào cũng không thể hiểu mẹ đang nói cái gì!
Cô vẫn đang đi học... Mẹ cô ngã bệnh sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp 3 nên cô không có thời gian đến trường, thậm chí cô còn không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Kể từ đó, cô làm việc trong một hộp đêm với tư cách là đội trưởng đội an ninh.
Tô Ngọc Mai trên mặt mỉm cười nói: "A Thần hôm nay tới tìm ta, mua cho ta hoa cùng rất nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng."
"Mẹ, mở miệng nói A Thần, ngậm miệng cũng A Thần, A Thần là ai!"
Tô Ngọc Mai tức giận trừng mắt nhìn nàng nói: "Con không biết vị hôn phu của mình là ai sao?"
Tô Noãn Noãn nghe vậy, đột nhiên mở to hai mắt, nói: "Ý mẹ là Lý Diễm Thần!"
Mẹ kiếp!
Tên lưu manh đó lại đến đây.
Anh ta đến khi nào vậy!
Hơn nữa, những gì anh ta nói với mẹ cô khiến mẹ cô hôm nay trông như một người hoàn toàn khác so với hôm qua và trước đây...
Rõ ràng là mẹ cô tức giận đến mức trước đây phớt lờ cô, nhưng bây giờ lại đối xử tốt với cô.
Mẹ còn kêu A Thần A Thần... giọng thật dịu dàng.
Gọi con gái cũng không có dịu dàng như vậy.
Thật kỳ lạ khi mẹ cô đột nhiên trở nên như thế này.
Không, cô phải hỏi rõ tên lưu manh đó xem hôm nay hắn đã làm gì.
Nhân viên ở quầy lễ tân của tòa nhà Emperial đã được thông báo, cô Tô sẽ sớm đến và dẫn cô ấy thẳng đến văn phòng Lý tổng.
Lý Diễm Thần thực sự rất ngạc nhiên, anh không ngờ rằng cô bé lại chủ động đến gặp anh.
Nghe theo lời mẹ cô hay là đến đây đưa cơm.
Không phải là anh chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của những kẻ đào mỏ.
Anh thực sự muốn xem tiếp theo cô bé sẽ cố gắng thu phục anh như thế nào.
Lý Diễm Thần không có mấy hào cảm với người muốn danh hiệu phu nhân Lý gia nhưng lại vẫn tham lam muốn thứ khác.