Về phần Cố phu nhân, sau khi nghe thấy giọng nam đột ngột này, bà lập tức quay đầu liếc nhìn Lý Diễm Thần, ánh mắt vốn không thiện cảm của bà đã nhìn thấy khí chất cao quý của Lý Diễm Thần và sau khi có khuôn mặt đẹp trai hơn cả con rể tương lai của bà không khỏi choáng váng.Trong tiềm thức bà cau mày, buột miệng nói: "Ngươi là ai?"
Lý Diễm Thần nhìn thẳng vào mắt bà từng chữ một, bình tĩnh nói: "Tôi là kẻ nɠɵạı ŧìиɧ mà bà nói bị lợi dụng!"
Lời vừa dứt, không chỉ bà Cố chết lặng mà cả Tô Ngọc Mai đang đứng trước cửa phòng bệnh để bảo vệ con gái mình cũng chết lặng.
Một đôi mắt vô thức nhìn Lý Diễm Thần.
Người đàn ông trước mặt bà có vẻ ngoài hai mươi, nhìn chung trông rất điềm tĩnh.
Ngay cả khi bị mắng trước mặt, sắc mặt cũng không hề thay đổi, người đàn ông này bình tĩnh thừa nhận chính mình là người bị lợi dụng, đủ chứng tỏ là một thanh niên rất điềm tĩnh.
Chưa kể đến chiều cao và ngoại hình đó.
Ngay cả phụ nữ ở độ tuổi như bà Cố và Tô Ngọc Mai cũng thầm cảm thấy hơi nóng mặt khi nhìn thấy ngoại hình xuất sắc này.
Không chỉ đẹp trai mà khí chất bất phàm. Có thể nói là cực phẩm.
Lý Diễm Thần lịch sự nói: "Xin chào, dì Tô... Con là Lý Diễm Thần. Trước đây đã nói chuyện với dì qua điện thoại."
Tô Ngọc Mai vội vàng rời mắt khỏi anh, đáp: "Ồ... tôi nhớ ra cậu rồi... sao cậu đột ngột tới, cậu đây là…?"
Tô Ngọc Mai lo lắng đến mức gần như nói không mạch lạc.
Lý Diễm Thần cười nhạt nói: "Là con cố ý tới bệnh viện thăm dì.
Lý Minh, hoa và thực phẩm ta nhờ ngươi mua đâu rồi!"
Lí Minh phản ứng rất nhanh, nói: "Xin lỗi Lý tổng, khi đến đây, tôi đã để nó vào cốp xe và quên mang theo, để tôi chạy xuống lấy lên.”
Nói xong, anh bước nhanh về phía thang máy.
Anh thầm cầu nguyện rằng sẽ có một cửa hàng bán hoa và thực phẩm bổ sung gần đây…
Trái tim của Tô Ngọc Mai nhẹ nhõm hẳn sau khi nghe điều này.
Tuy rằng là con gái bà cứu hắn, nhưng hắn cũng chủ động gánh trách nhiệm... đồng thời cũng chủ động giúp hai mẹ con giải quyết rất nhiều phiền toái.
Bây giờ thậm chí lại còn đi đến bệnh viên để thăm bà, thái độ đối xử với bà cũng rất khiêm tốn và tôn trọng, giống như cách đối xử với một trưởng bối vậy.
Có lẽ cậu ta không hề ghét Noãn Noãn... cũng không hề coi thường.
Thay vì giao Noãn Noãn cho Cố gia và sống trong cảnh bị bà Cố chán ghét, thà giao Noãn Noãn cho người này.
Chàng trai trẻ trông có vẻ tốt, trông không có vẻ gì là người xấu.
Nghĩ như vậy, nhìn Lý Diễm Thần lần nữa giống như mẹ chồng nhìn con rể, càng nhìn bà càng thấy hài lòng.
Trên mặt bà không tự chủ được hiện lên nụ cười, dùng thanh âm ôn hòa nói: "A Thần, không cần khách khí... Chỉ cần tới, không cần mang theo hoa hay quà.”
A Thần…
Loại xưng hô này, đã lâu rồi không ai gọi.
Không hiểu sao lại cảm thấy có chút thân thiện.
Li Yanchen mỉm cười nhẹ và nói: "Là chuyện con nên làm thưa dì."
“Đứa trẻ ngoan, vào đây ngồi đi…”
Nói xong, bà lùi lại một bước và mời Lý Diễm Thần vào.
Cố phu nhân cau mày nói: "Tô Ngọc Mai, ngươi mù sao? Ta còn đứng ở cửa!"
Lý Diễm Thần nghe thấy điều này, lạnh lùng liếc nhìn bà ta.
Bà Cố cảm thấy da đầu tê dại khi nghe người thanh niên đột nhiên nói: "Lôi bà ta ra khỏi đây!”
”Vâng, Lý tổng”
Cả hai nhân viên bảo vệ đều biết Lý Diễm Thành là người quyền lực nhất Lý gia.
Bệnh viện là tài sản của Lý gia, ông chủ nói bọn họ nhất định phải nghe theo.
Bà Cố bị hai nhân viên bảo vệ, một bên trái, một bên phải kéo đi.
Bà không cam lòng hét lên như một con chuột chù: "Các ngươi làm cái gì vậy! Mau thả ta ra! Ta là phu nhân của nhà họ Cố! Nếu các người dám đắc tội với ta, chẳng khác nào đang đắc tội với Cố gia.”