Nhưng mà người Tống gia cũng kỳ lạ, bọn họ ghét bỏ thì ghét bỏ, nên hỗ trợ thì vẫn hỗ trợ không ít, nếu như có người ngoài không biết điều cũng ghét bỏ ông theo thì bọn họ ngược lại sẽ bao che ông.
Đại khái chính là muốn ghét bỏ thì cũng là chuyện của người Tống gia chúng ta, không tới phiên người ngoài.
Tống Văn Đông xem như tuân theo đặc tính của người Tống gia, nhưng mà ghét bỏ muội phu thì ghét bỏ muội phu, đối với huyết mạch duy nhất mà muội muội để lại vẫn yêu thương đến tận xương tủy, đến mức Nhan Thanh Đường nói chuyện cùng ông từ trước đến nay luôn tùy ý, không sợ cha ruột như lang hổ giống như mấy biểu ca biểu đệ kia của nàng.
"Sao cháu biết ta bỏ tiền mà không thể là bản thân đã có giao tình?" Tống Văn Đông ngượng ngùng cười một tiếng.
Nhan Thanh Đường liếc mắt nhìn ông
Tống gia tuy là thương nhân buôn muối, nhưng con cháu trong nhà không giỏi đọc sách cũng là thật, đến mức tuy là nhà đại phú nhưng lại không có quan hệ đến quan và quyền.
Lúc nàng hành thương ở bên ngoài, không ít lần đến Dương Châu, tự nhiên cũng biết khó khăn của cữu cữu ẩn ở bên trong lớp vỏ muối thương phong quang này. Nói trắng ra là, chính là bỏ bạc ra.
Mà đường đường Tuần Giang Nam Đạo Ngự Sử, nhìn như quan chức không cao, kì thực bởi vì là khâm sai triều đình phái tới tuần tra các nơi nên địa vị không cần nói cũng biết.
Tống gia mời ông ấy đi theo, không bỏ bạc thì làm sao có thể?
"Kỳ thật cũng không có nhiều, cũng chỉ một vạn lượng bạc." Tống Văn Đông không để ý nói, sợ cháu gái tiếc bạc thay ông, ông lại giải thích: "Bởi vì ta làm cửa làm ăn kia nên ngày thường không thể thiếu liên hệ với các loại quan viên, loại khâm sai này cữu cữu đã gặp nhiều, nói là quan cao quý từ kinh tới chứ trên thực tế nào ‘có chất béo’ bằng quan địa phương, người nào cũng nghèo rỗng túi, một chút xíu bạc đã đủ thu mua bọn họ muốn làm gì làm cái gì."
"Về sau lại tăng thêm một vạn lượng?"
Không đợi Tống Văn Đông trả lời, Nhan Thanh Đường lại nói: "Ngày mai cháu bảo phòng thu chi đưa cho cữu cữu."
Tống gia tuy là thương nhân buôn muối, nhìn như phong quang, kì thực bởi vì bình thường phải đút lót cho quá nhiều quan lại nên kì thực cũng không dư dả, nàng không có khả năng để cữu cữu giúp mình làm việc còn để ông bỏ bạc ra giúp.
Tống Văn Đông hiểu rõ tính cách của cháu gái, nàng nói cái gì thì ngươi nhất nghe lời là được, không cần tốn sức tranh chấp, cuối cùng ngươi vẫn phải nghe lời nàng, nên ông chỉ có thể gật gật đầu.
"Người này tuy có chút nhát gan sợ phiền phức nhưng may mắn là tham tài."
Hôm nay lần ngoài ý muốn lớn nhất chính là nổ ra quan hàm của Nhan Hãn Hải quan hàm, trước kia Nhan Thanh Đường chỉ biết là tộc trưởng có nhi tử làm quan ở Kinh Thành, ngược lại không biết lại làm Cấp sự trung.
Bởi vì làm thương nhân không thiếu được việc có liên hệ với quan lại nên Nhan Thanh Đường cũng coi như có chút hiểu rõ về quan hàm và cấp bậc của quan lại triều đình.
Bên trong Lục khoa cấp sự, mặc dù quan hàm là thất phẩm, nhưng bởi vì phụ trách giám sát lục bộ, có phong văn tấu sự, có quyền tấu lên trên, quan nhỏ nhưng địa vị không nhỏ.
Trước đó vị Tiền đại nhân kia vừa nghe nói Nhan Hãn Hải chính là Lễ bộ cấp sự trung, hiển nhiên có chút sợ, may mắn cữu cữu phản ứng nhanh, cho thêm bạc ngay lập tức.
Đến sau đó, Tiền đại nhân nói những lời kia, cái gì mà ít ngày nữa sẽ phải hồi kinh, thay đổi ngày thường quan đối dân cư cao lâm hạ hòa ái, rõ ràng chính là mặc dù cầm bạc nhưng ông ấy cũng không muốn đắc tội với người khác.
Bao gồm sau đó vội vã muốn đi, không muốn ở lại Nhan gia, không khỏi chứng minh ông ấy đang kiêng kị, không muốn gây chuyện.
Nhưng biết thì biết, Nhan Thanh Đường cùng Tống Văn Đông lại không còn biện pháp.
Dù sao người ta là quan, bọn họ là dân.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là người này vẫn làm nên chuyện, bắt chẹt được đám người Nhan Hàn Hà để bọn họ tạm thời lui đi.
"Vậy chuyện Tạ gia cháu đã làm tốt rồi?"
Ý Tống Văn Đông hỏi là chuyện Nhan Thanh Đường kén rể.