Chương 3: Đốt quan tài
Hành động của Triệu Hiên Hiên đối với nha cô mà nói thì chính là đại nghịch bất đạo. Nha cô loạng choạng lùi về sau, thiếu chút thì ngã cả ra đất. Triệu Hiên Hiên thấy biểu hiện của nha có chút làm quá, thật chẳng đáng: “Cô đừng giả vờ nữa, cùng biết đóng kịch đấy.” Chúng tôi đều không ngờ được mọi chuyện sẽ trở thành như này, vốn là nhờ nha cô qua đây để giúp đỡ, ai biết đâu nha cô và Triệu Hiên Hiên lại có mâu thuẫn. Có người khuyên nha cô đừng để ý dù sao thì Triệu Hiên Hiên tuổi vẫn còn nhỏ. Nha cô vội vàng đứng dậy, lớn tiếng nói với trưởng thôn: “Con trai ông sẽ chết đấy.”
Trưởng thôn bắt đầu không vui, mắng nha cô một trận: “Con trai cô mới chết ấy, cả nhà cô phải chết.”
Nha cô gấp gáp: “Cậu ấy thật sự sẽ chết ! Thật sự sẽ chết !”
Triệu Hiên Hiên cảm thấy khó chịu khi nha cô nguyền rủa mình, cậu lẩm bẩm trèo lên nói muốn đánh nha cô nhưng chỉ thấy tay cậu đang tóm vào sườn đất để trèo lên thì bỗng nhiên dừng lại. Cậu ta muốn đứng dậy nhưng dường như có thứ gì đó đang tóm lấy và lôi cậu quay trở lại. Lúc này người dân mới phát hiện không biết từ khi nào mà cái xác chết nữ kia đã tóm được chân của Triệu Hiên Hiên. Cậu ta bị dọa sợ, vội vàng muốn thu chân về nhưng không ngờ cánh tay đó nhất quyết tóm chặt chân cậu ta nhất định không chịu buông tay. Bàn tay đó nắm càng ngày càng chặt, móng tay cũng đã cắm sau vào trong da thịt của Triệu Hiên Hiên. Máu bắt đầu chảy ra, Triệu Hiên Hiên đau đớn la hét. Mọi người sững sờ, thi thể này làm sao có thể dùng sức, giống như nó vẫn còn đang sống vậy ? Bỗng nhiên nha cô hết lớn: “Chạy mau, mau chạy đi.”
Nghe thấy tiếng nha cô hết, thôn dân mới hoàn hồn trở lại nhưng lại không hề bỏ chạy, có một bác còn muốn chạy ra chỗ dốc đất để kéo Triệu Hiên Hiên ra khỏi đó. Nha cô sợ hãi không ngừng hét về phía quan tài: “Bảo mọi người đấy mau chạy đi.”
“Nhưng cậu ấy vẫn còn ở đây, làm sao có thể thấy chết mà không cứu ?”
Tôi cũng lo lắng cho Triệu Hiên Hiên nhưng lại không dám xuống dưới giúp đỡ, chỉ dám đứng ở trên lo lắng. Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy móng tay của xác chết nữ đó cắm càng ngày càng sâu, ước chừng cũng đã chạm đến xương của Triệu Hiên Hiên rồi. Ngay lúc này lại có thêm chuyện kì dị xảy ra. Nắp quan tài bị nạy ra khi nãy đã tự động dựng lên, nó vừa dày vừa nặng đập một cái đã đẩy bác kia ra xa khỏi quan tài nhưng lại hất Triệu Hiên Hiên vào bên trong. Ầm, nắp quan tài đóng lại. Chúng tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng hét cuối cùng của Triệu Hiên Hiên, sau đó bên trong quan tài không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Trưởng thôn nào chịu đựng được sự kí©h thí©ɧ này, ông cũng chẳng để ý đến nha cô nữa, vội vã chạy đến đẩy nắp quan tài muốn kéo Triệu Hiên Hiên ra. Nhưng nó cứ nằm yên bất động như vậy giống như đã bị đóng đinh chặt. Những người bên cạnh cũng đến giúp đỡ trưởng thôn nhưng vẫn không làm cách nào đẩy được nắp quan tài ra. Tôi vô thức nhìn sang nha cô, thấy cô toàn thân run rẩy, trong miệng lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ rất hoảng hốt. Cuối cùng, cô sợ hãi đi về phía trưởng thôn, lắp bắp: “Đốt quan tài đi.”
Mọi người sững sờ nhìn nha cô, trưởng thôn còn nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm. Nha cô nhắc lại: “Đem quan tài đi đốt.”
“Đốt cái đầu cô ấy.”
Trưởng thôn tức giận đánh thẳng vào mũi của nha cô, mạnh đến mức chảy cả máu. Nha cô đau đớn ôm lấy mũi lại còn bị thôn trưởng túm tóc đánh mấy bạt tai. Cô ôm lấy mặt gào khóc: “Đừng đánh tôi, tôi đã bảo con trai ông đừng có xuống đó rồi, là tự cậu ta muốn xuống. Lúc đó tôi cũng bảo cậu ta lên đây nhưng cậu ta không nghe.”
“Là cô cố ý muốn hại con trai tôi, bây giờ cô còn muốn thiêu chết nó.”
“Thi thể nữ bên trong đang ăn xác con trai ông…”, nha cô vừa khóc vừa nói, “Đợi cô ta ăn xong thì tôi sẽ không thể làm gì được nữa, mau đốt đi, nhân lúc cô ta vẫn còn trong quan tài, mau đốt đi.”
Không ít người trong thôn đều cảm thấy đây chuyện tà ma, nhìn quan tài với ánh mắt kỳ dị. Sắc mặt trưởng thôn tái nhợt, hét lớn: “Ai dám đốt quan tài, tôi sẽ đốt nhà kẻ đó. Mau mang rìu đến đây.”
Ngay khi ông ta hạ lệnh, lập tức có người xuống núi mang rìu lên. Thôn trưởng cùng mấy người khác dùng rìu để đập quan tài. Thật kỳ lạ, quan tài đó rõ ràng là làm bằng gỗ nhưng có đập thế nào cũng không nứt. Không đúng, không phải là nó không nứt mà mỗi vết nứt được tạo ra nó sẽ tự lành lại. Tình hình trước mặt thật sự đã dọa sợ mấy người nhóm trưởng thôn, bọn họ không dám tiếp tục đập quan tài nữa, lần lượt bỏ rìu xuống, chỉ còn lại mình trưởng thôn tiếp tục đập. Trưởng thôn mệt đến sức cùng lực kiệt, nha cô sợ ông ta cầm rìu đập mình đứng từ xa nói: “Đốt đi, không thể không đốt. Để cô ta và con trai ông cùng nhau đi khỏi đây, đừng để quay lại làm hại dân làng.”
Trưởng thôn trừng mắt nhìn nha cô, đột nhiên dùng lực quăng cây rìu trong tay. Nha cô không ngờ trưởng thôn sẽ ném rìu, vội vàng muốn trốn nhưng không kịp, liền bị rìu đập vào chân. Cũng may không phải lười rìu đập vào chân nhưng nha cô vẫn rất đau ngồi bệt xuống đất. Lấy tay quệt nước mắt, nha cô không dám khóc to, chỉ sỡ trưởng thôn sẽ lại đánh. Trưởng thôn hít một hơi sâu dường như đã hạ quyết tâm, nói với những thanh niên trong làng: “Còn cách nào khác không ? Mọi người đứng giấu, chỉ cần nói ra cách thì cái gì tôi cũng đồng ý.”
“Đốt nó đi, đúng thật là tà mà…”
“Không còn cách nào đâu, đốt nó đi”
“Ông có bốn người con trai mà”
Dần dần trong thôn chẳng còn ai dám nói giúp trưởng thôn. Mọi người đều sợ rồi, nhao nhao đòi trưởng thôn mau đốt quan tài. Không còn cách nào khác, trưởng thôn ngồi trên nắp quan tài không một lời, bật khóc. Ông ta và nha cô giống nhau, khóc trong âm thầm. Người trong thôn thấy ông ta không nói gì mà bật khóc nên đều mặc nhiên coi là ông ta đã đồng ý, nhanh chóng xếp củi và cỏ khô lại. Những thanh niên trong làng bây giờ rất tin tưởng nha cô, đều coi lời nói của cô là thật. Có người còn nhỏ giọng thì thầm, nói rằng Triệu Hiên Hiên tự làm tự chịu. Tôi nhìn quan tài, trong lòng không khỏi có chút buồn. Dù gì Triệu Hiên Hiên cũng là bạn của tôi, tuy rằng chuyện này là cậu ấy không đúng nhưng cái giá của sự trừng phạt cũng lớn quá rồi.
Xếp xong cành cây, cỏ khô, có người đến bên canh trưởng thôn đưa cho ông ta một cái bật lửa. Trưởng thôn gạt nước mắt, ông ta có lẽ đã tin nha cô rồi, đưa tay nhận lấy bật lửa. Ngồi xổm trên mặt đất do dự một lúc, cuối cùng tự tay ông ta bật lửa đốt cành cây, cỏ khô. Chuyện này chẳng ai khác dám làm. Ai dám thiêu con trai trưởng thôn đây ? Thiêu rồi thì chẳng phải là đang tìm cái chết sao ? Chỉ có thể là ông ta tự mình làm.
Cỏ khô rất nhanh đã bắt lửa, một ngọn lửa lớn bùng lên bao vây lấy quan tài. Bên trong quan tài vốn im lặng bỗng nhiên vang lên tiếng thét đau đớn. Chúng tôi nghe thấy tiếng thét đó đều cảm thấy da đầu tê dại bởi vì tiếng thét đó không phải tiếng của Triệu Hiên Hiên mà là tiếng của một người phụ nữ. Bên trong quan tài chỉ có Triệu Hiên Hiên và hai người chết. Tiếng thét của phụ nữ từ đâu mà đến là điều mà chẳng ai dám nghĩ. Tôi run rẩy nhìn quan tài bị đốt, lúc này là đau buồn hay sợ hãi chính bản thân cũng không hiểu rõ. Nhưng cứ nhìn mãi, nhìn mãi tôi phát hiện có gì đó không đúng. Quan tài đó tại sao lại không bắt lửa ? Không chỉ có tôi mà cũng bắt đầu có tiếng thì thầm của những người khác. Rõ ràng là quan tài làm bằng gỗ nhưng tại sao không thể đốt cháy ?
———————-