Chương 28: Đêm tân hôn khác
Tô Vãn đem Nguyên thị ngồi xuống bảo tọa làm bằng cây tử đàn, dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt gật đầu, Tương Tư lả lướt tiêu sái tiến lên: "Vương phi, đã tới giờ rồi, ngài phải đi đến phòng khách dùng bữa, Vương gia nói là ở nơi đó chờ ngài."
Nguyên thị nhìn Tương Tư nói như vậy, bật người đứng dậy, "Vậy lão thân không quấy rối nương nương cùng Vương gia dùng bữa tối, xin cáo từ."
"Thủy Nguyệt đưa Nguyên phu nhân trở về lầu ba." Tô Vãn mắt liếc nhìn Thủy Nguyệt, phân phó.
Thấy Nguyên thị sau khi đi xa, Tương Tư nhấc mi nói: "Nương nương, người sẽ không thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này chứ?"
"Tương Tư ngươi thấy thế nào?" Tô Vãn nhìn Tương Tư, cười hỏi.
Tương Tư suy tư một lát, nhìn Tô Vãn ngôn từ sắc bén nói rằng: "Nếu thật sự là thanh mai trúc mã, Vương gia không cần bất luận kẻ nào đề cập, cũng sẽ nạp nàng thành trắc phi, mặc dù thân thế của nàng hèn mọn. Nhưng lấy thế lực của Vương gia, muốn nạp một trắc phi, quả thực là dễ như trở bàn tay. Thế nhưng Vương gia không có làm như vậy, việc này mới có thể là một phương tình nguyện. Tương Tư khuyên Vương phi suy nghĩ rồi sau đó đi, dù sao..."
"Ta biết. Đi thôi, đi phòng khách dùng bữa tối, được rồi, Dạ, ngươi cầm trắc đường giường thu xếp đi ra." Tô Vãn đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn muôn hoa trong vườn đua thắm khoe hồng, hai mắt hẹp dài, ẩn nấp tinh quang không người có thể thấy được.
Tương Tư tuy rằng không quá rõ ràng, thế nhưng cũng không có truy vấn. Nảng tự nhủ mình có thể phỏng đoán chuẩn xác tâm tư của chủ tử, thế nhưng tâm tư của vị chủ tử này rất khó đoán, hơn nữa nàng chưa bao giờ đoán ra. Khi thì hành động kinh người đến mức làm cho người ta líu lưỡi, lại tựa như hơn nửa đêm mới trở về, toàn thân ướt sũng. Cả gan làm loạn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nhưng tướng quân đại nhân đối với vị tiểu thư này cực kỳ sủng nịch.
Sau khi dùng qua bữa tối, Tô Vãn lệnh Tương Tư đến sau vườn đem vũ cơ hoàng đế ngự ban cho gọi vào tẩm điện Vương phi của nàng, cũng không nói vì sao, chỉ nói là các nàng phải trang điểm xinh đẹp.
--- ------ ----- Phân cách tuyến---- ------ ---
Giờ Dậu vừa qua khỏi, Việt Băng Ly phê duyệt xong một ít sổ sách trong thư phòng, còn có một chút công sự cần xử lý xong sau đó, sẽ theo Tả Diễm đến tẩm điện Vương phi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn, có thể nói là một trong nhân sinh tam đại sự*.
*nhân sinh tam đại sự: ba đại sự trong đời người
Bước tới trong vườn, tay hắn nhẹ huơ "Tả Diễm, ngươi xuống phía dưới đi."
"Vâng, gia." Tả Diễm mừng rỡ trộm liếc mắt gia của hắn - Vương gia, tuy rằng vị Vương phi này đối với người ngoại xem là một phế vật, kì thực bí hiểm, nhưng hắn đã xem qua rồi, xứng với gia của hắn, quả thực là tuyệt phối.
Việt Băng Ly còn chưa tiến vào đại điện, đã ngửi thấy một mùi son nồng nặc, Vương phi của hắn chắc muốn cho hắn một chút kinh hỉ, nhưng chỉ sợ không phải một chút. Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, đẩy cửa ra, đi tới sau sương phòng, lúc nhìn thấy một vũ cơ xinh đẹp trên giường nhỏ, có chút hơi kinh ngạc, nghi hoặc khiêu mi hỏi: "Vương phi, đây là sao? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Vãn Vãn cùng bản vương, người không quan trọng đừng cho tới quấy rối."
Tô Vãn ngồi ở trên ghế, cười khanh khách đứng dậy, chỉ chỉ vũ cơ xinh đẹp trên sàng kia: “Tặng cho phu quân đại nhân, chàng thích không?Sáng sớm Vãn Vãn chợt nghe thấy, hoàng thượng tặng một nhóm vũ cơ xinh đẹp cho Vương gia, thế nhưng vẫn an bài ở phía sau hoa viên, lúc này mới thỉnh các nàng lại đây hầu hạ Vương gia."
Việt Băng Ly ưu nhã vén vén áo dài, "Bản vương đa tạ ý tốt của Vương phi, thế nhưng cho phép bản vương không nhận, bản vương chỉ thích một người là Vãn Vãn, những người khác không thể để vào hai mắt, sợ là có chút thất lễ."(Ari: Anh đúng tiêu chuẩn hồ ly yêu nghiệt rồi )
"Vãn Vãn khô khan vô vị, hay là thỉnh vũ cơ này tới hầu hạ Vương gia, hơn nữa ngày kinh nguyệt của Vãn Vãn vừa tới, kì thực không thích hợp ở đây động phòng hoa chúc." Tô Vãn bộ dạng phục tùng, trong lúc thu mắt, lại lộ ra một cỗ khí thế nhàn nhạt. Vừa dứt lời, nàng đứng dậy, bước tới giường trước mặt, nhẹ vỗ tay hoan nghênh: "Các cô nương, hảo hảo hầu hạ vị đại gia này, nhất định phải chu đáo. Biết không?"
"Vâng! Vương phi nương nương!" Các vũ cơ xinh đẹp nũng nịu lên tiếng trả lời, bật người chạy đến tiến lên đem Việt Băng Ly vây quanh.
Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly chịu không xuể, đáy mắt xẹt qua một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, SHIT! xxx chết ngươi đi! Hay nhất là tinh tẫn mà tử*! Người tính toán với ta, thật sự cho Tô Vãn ta thành phế vật sao? Ưu nhã xoay người, kéo áo váy đi ra khỏi chính điện, tới đường bên, đơn giản tắm rửa, ngủ một người thoải mái hơn, lại yên tĩnh.
*tinh tẫn mà tử: hết t*ng trùng rồi ‘chệt’ ( chết )
Thế nhưng một đêm trôi qua rất yên tĩnh, căn bản không nghe được một chút thanh âm hoan ái. Nam nhân này chắc không phải là Liễu Hạ Huệ chứ, như vậy mà cũng không ảnh hưởng. sao Thật không tin là, hắn thuần khiết không gần nữ sắc. Trước kia là thiên hạ đệ nhất Vương gia phong lưu thành tính, sẽ an phận như thế à? Không biết lại làm trò quỷ gì rồi
Nửa đêm, Tô Vãn không thể đè nén hiếu kỳ, từ đường bên bước tới tẩm điện, vừa nhìn thấy, mười mấy người vũ cơ đều vẫn duy trì các loại tư thế như cũ, vẻ mặt thống khổ. Lúc thấy Tô Vãn, phảng phất như thấy được thiên thần cứu tinh, liên tục cầu cứu.
Cái tên Việt Băng Ly này cư nhiên lại điểm huyệt! Hơn nữa là tám canh giờ, đối với nữ nhân mà lại thô lỗ như thế, tuyệt không thương hương tiếc ngọc. Thấy tình cảnh như vậy, nhớ tới lúc mới gặp gỡ, hắn cũng là biếи ŧɦái như thế điểm huyệt nàng, giúp nàng đổi quần áo, đem nàng sờ soạng một lần!( Ari: Anh chỉ có chị mới lộ tính “sói xám” thôi)
Xú nam nhân chết tiệt! Dịch bước, ngón trỏ điểm nhẹ, hơn mười vũ cơ tan vỡ ngã vào trên tấm thảm tinh xảo, lã chã chực khóc: "Vương phi nương nương, chúng tiện thϊếp chờ có nghĩa là chỉ hảo hảo ở phía sau hoa viên sống những ngày yên ổn thôi. Vương gia không thích nữ sắc, cũng chưa bao giờ xem ca vũ."
Tô Vãn đạm mạc nga một tiếng, phất phất tay cho các nàng trở lại hậu viên. Nàng ưu sầu ngồi vào trước bàn trang điểm, làm thế nào mới có thể cho Việt Băng Ly hưu mình? Thế nào mới có thể ly khai vương phủ này? Suy tư đến đó thì mệt mỏi ghé vào trước bàn trang điểm, mới vừa bước chân vào mộng cảnh, thì hiện ra tràng cảnh lúc đại hôn bị ám sát. Phút chốc giật mình tỉnh giấc, ấm áp trên lưng rơi xuống, tay nàng cầm phải trường bào của nam nhân, Việt Băng Ly đã tới?
Đè mi tâm, cúi người xuống nhặt quần áo trên mặt đất đi tới treo trên giá áo, xoay người nhảy lên giường hỉ hồng của mình, nhưng mà vừa tiến ổ chăn, một đôi bàn tay to ấm áp lại đột nhiên chăm chú nắm lấy thân thể của nàng.
Tô Vãn tính cảnh giác cực cao, không nói được một lời dương chân muốn công kích người kia, chân ngọc bị rơi vào lòng bàn tay của hắn, lập tức nghe được thanh âm nam tính trầm thấp từ tính: "Vãn Vãn, đêm đã khuya. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai còn phải tiến cung bái kiến hoàng thượng, thái hậu."
Tô Vãn không vui muốn tay rút về, thế nhưng hắn thế nào cũng không chịu buông tay, buồn bực một quyền đầu đấm vào trên ngực hắn, thấp giọng: "Buông tay! Bằng không đừng trách ta không khách khí."
Việt Băng Ly chậm rãi buông ra chân ngọc của nàng, cũng ôm thật chặt lấy thân thể của nàng, tham lam ngửi hương khí trên người nàng: "Công phu điểm huyệt Vãn Vãn học được thực sự là nhanh thật, lần trước thấy còn chưa biết thoát ra, lúc này đây đã đem phương pháp giải huyệt độc đáo mà bản vương sáng tạo giải được."
Tô Vãn không nói..., nhìn một vầng trăng sáng ngoài cửa sổ. Việt Băng Ly thấy nàng không để ý tới hắn, chỉ là vô cùng thân thiết nói một câu: "Đêm đã khuya, mặc kín vào, chớ để cảm lạnh mới được, bản vương sẽ đau lòng."
Hình như yêu thương đang len lỏi vào lòng...
Nàng rất muốn cùng người đàn ông này tiến hành ác đấu, sau đó đem tiểu đệ đệ của hắn đánh cho tàn phế, vĩnh viễn không thể đứng dậy, bất năng nhân đạo*, nhìn hắn còn đắc ý kiểu gì!
*bất năng nhân đạo: không thể hoan ái