Chương 41: Luyện tập bắn súng/ Nhớ lại khoảng thời gian ở Mộ Sơn

Sau khi Trịnh Cửu rời đi, Chu Kỳ Lân nằm ngửa, từ từ mở mắt ra. Cậu nhìn chằm chằm vào vầng sáng của chiếc đèn chùm phía trên, không thể đoán được Trịnh Cửu muốn gì.

Chu Kỳ Lân suốt đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, một ông già lông mày rậm, tóc bạc trắng đưa cho cậu một bộ quần áo và ra hiệu cho cậu thay.

Chu Kỳ Lân cảnh giác liếc ông một cái, nhưng không nhúc nhích: “Đưa tôi đi đâu vậy?"

Ông già nói: “Hãy đi với tôi”.

Sau khi thay quần áo, ông lão dẫn Chu Kỳ Lân đến trường bắn. Lúc này mới bình minh, sương còn đọng trên hoa lá, rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, trong trường bắn khổng lồ chỉ có duy nhất một mình Trịnh Cửu.

Sau khi giao người, ông lão kính cẩn lui xuống. Trịnh Cửu liếc mắt nhìn cậu: " Cậu tới rồi."

Chu Kỳ Lân lạnh lùng nhìn.

Trịnh Cửu lơ đãng, nhưng khẩu súng trong tay vẫn vững vàng như cũ: “Cùng tôi luyện tập một lát.”

Chu Nhạc Trạm không nuôi người dụng, cho nên Trịnh Cửu ở lại Mộ Sơn bảy năm, cùng mười một người khác ăn ở, cùng nhau học bắn súng.

Mỗi ngày, hắn ta sẽ đến trường bắn trước khi bình minh, ngay cả trong mùa đông khi thời tiết âm mười độ C. Nước trong ống nước đóng băng, không có nước nóng, hắn ta ra suối rửa mặt thật nhanh, hất những hạt nước đó đi, gió lạnh thổi qua, băng có thể hình thành trên mặt đất.

Hai bàn tay đều bị tê cóng, đau và ngứa, đỏ ửng và sưng tấy vì lạnh, bàn tay cầm súng không có cảm giác, các ngón tay tê cứng nhưng hắn ta chưa bao giờ buông lỏng. Người thua cuộc sẽ bị đánh đòn hoặc bị lột trần và chạy quanh núi trong băng tuyết.

Tài thiện xạ của Trịnh Cửu là tốt nhất trong số họ và cũng là người nhanh nhất. Tài thiện xạ của hắn ta ổn định, tốc độ bắn nhanh. Trong thời điểm này, hắn ta đã bắn tổng cộng mười viên đạn và đều bắn trúng mục tiêu.

Bắn xong, Trịnh Cửu tháo bịt tai chống ồn ra, hỏi Chu Kỳ Lân: “Tôi và Chu Nhạc Trạm, tài thiện xạ của ai đỉnh hơn?”

Chu Kỳ Lân không biết cũng không trả lời.

Trịnh Cửu thu súng, cũng không có tức giận, bổ sung nói: "Nơi này so với Mộ Sơn cũng không khá hơn chút nào."

Mộ Sơn tuy là núi cằn cỗi, hoang vu nhưng phong cảnh núi rừng cũng rất độc đáo. Khi leo lên, phóng tầm nhìn ra xa, có thể nhìn thấy những đỉnh núi, cây cối cao chót vót, hoa dã quỳ nở rộ khắp núi. Bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự khéo léo kỳ diệu của tạo hóa.

Thực tế thì, khung cảnh xung quanh trường bắn bên dưới cũng rất đẹp. Nhưng do sự đυ.ng chạm của con người nên nó đã mất đi nét độc đáo.

Hoặc có thể điều quan trọng không phải là cảnh đẹp:"Cậu có nhớ khi chúng ta ở Mộ Sơn không?"

Chu Kỳ Lân không cần suy nghĩ buột miệng nói: “Tôi không nhớ.”

Trịnh Cửu liếc cậu một cái, cười nói: "Thật sao?"

"Không thì sao?" Chu Kỳ Lan hỏi: "Tôi nên nhớ cái gì?"

Trịnh Cửu gật đầu: “Ừm cũng đúng.”

Trong rừng chim hót líu lo, suối chảy róc rách, nửa giờ sau, trời đã sáng hẳn, "Muộn rồi, chúng ta về thôi."

Lần này, Chu Kỳ Lân đồng ý dùng bữa tại bàn ăn. Người phục vụ đồ ăn, chính là ông lão lúc sáng đã mang quần áo đến. Có lẽ ông là quản gia, người khác gọi ông là chú Định.

Chú Định bưng đồ ăn cho Chu Kỳ Lân, cậu lễ phép nói lời cảm ơn.

Chu Kỳ Lân là người kén ăn. Cậu có rất nhiều thứ không thích ăn. Cậu không ăn hành lá trong bánh hấp, không thích lá trà trong trứng trà, không thích vị ngọt của sữa đậu nành và không thích thịt gà xé trong cháo.

Trịnh Cửu dùng khăn ướt lau tay, hắn ta chú ý tới vẻ mặt của cậu, sau đó nói: "Không vừa ý?"