Chương 40: Khuất phục Đại Bàng

Trịnh Cửu nhàn nhã tựa ở trên sô pha, cầm điếu thuốc đang cháy trên tay, thời gian trôi qua nó cứ như vậy tự cháy. Chu Kỳ Lân trong l*иg bỏ đi vẻ thản nhiên thường ngày. Cậu co rúm hai tay kẹp vào giữa hai gối, thu mình trong góc. Và có vẻ không thoải mái, cậu cắn chặt môi dưới, trên mũi cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, toàn thân khẽ run lên.

Thuốc đã cháy một nửa, tro tàn lặng lẽ rải trên mặt đất, tiếng thở gấp phát ra từ chiếc l*иg ngày càng nặng nề.

Trịnh Cửu liếc nhìn thời gian, tính toán một chút, đã mười tám giờ trôi qua, Chu Kỳ Lân không chịu nhượng bộ hay cầu xin sự thương xót.

Trịnh Cửu đi tới trong l*иg, ngồi xổm xuống, nhìn người trong l*иg: "Chu Kỳ Lân, cậu cho rằng thợ săn vì sao có thể huấn luyện đại bàng hung dữ?"

Chu Kỳ Lân hai mắt đỏ hoe, cuộn tròn trong góc, run rẩy, sức lực đã cạn kiệt, nửa khuôn mặt vùi trong vòng tay, toàn thân đang cố gắng chống lại giới hạn thể chất.

Lòng kiêu hãnh của cậu không chịu khuất phục trước Trịnh Cửu. Lòng tự trọng của cậu đấu tranh với ý chí của cậu.

Khói bay đến đầu ngón tay, nhưng ngọn lửa vẫn đang cháy, "Có người nói, buộc đại bàng mục đích là để tiêu diệt ý chí của nó, khiến nó cảm thấy thua kém."

Buộc một sợi dây vào chân đại bàng và nhốt nó vào l*иg. Sau một cuộc đấu tranh vô ích, linh hồn kiêu hãnh và tự do này cuối cùng không chịu nổi cơn đói khát và sợ hãi. Tiếp theo, nó liền trở thành thú cưng trong tay con người.

"...Nhưng tôi nghĩ lời nói này kỳ thật không đúng." Trịnh Cửu dùng đầu ngón tay dập tắt tàn thuốc, "Sở dĩ huấn luyện đại bàng là vì có thể thả nó ra khỏi l*иg."

Cậu kiêu ngạo như vậy, nhưng lại không thể bay ra khỏi l*иg sắt vàng, trong mắt người khác, nỗ lực của hắn ta đều vô ích. Cậu không thể thoát khỏi l*иg, đành phải chịu bỏ cuộc. Trịnh Cửu nghe được một tiếng nức nở nghẹn ngào như muỗi.

Không biết Chu Kỳ Lân lúc này đang nghĩ gì, ngượng ngùng cúi đầu, dưới l*иg có một vệt nước màu vàng tràn ra.

“Chu Kỳ Lân,” Trịnh Cửu tiến lại gần, làm ra vẻ thân mật như một cặp tình nhân, nhẹ giọng nói với cậu: “ Cậu thật xấu hổ…”

Trịnh Cửu nói: "Cậu tè ra quần."

Hắn ta mở l*иg, bế Chu Kỳ Lân lên rồi đưa về phòng ngủ chính. Qυầи ɭóŧ của cậu bị ướt nên Trịnh Cửu lấy một chiếc quần mới giúp cậu mặc vào.

Thay đồ xong, Trịnh Cửu nghiêng người đè cậu xuống chiếc giường lớn phía sau. Chu Kỳ Lân không hề giãy giụa, nằm đó vô hồn, nhắm mắt như xác sống, không thèm nhìn hắn ta.

Chu Kỳ Lân biết, cậu không thể phản kháng, nên phong tỏa năm giác quan của mình lại, để hắn ta muốn làm gì thì làm. Cậu sẽ không biến thành một con thỏ hoảng loạn, chỉ hét lên bất lực. Cậu biết càng chống cự thì hắn ta sẽ phấn khích và càng khơi dậy khát vọng chinh phục.

Trịnh Cửu đặt một tay ở bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu và không có động tĩnh gì thêm. Chu Kỳ Lân đã ở trong tay hắn ta, muốn cᏂị©Ꮒ cậu quá dễ dàng, chỉ cần cởϊ qυầи là có thể cᏂị©Ꮒ được. Nhưng hắn lại không mấy hứng thú với việc làʍ t̠ìиɦ với một xác chết.

Vì hắn ta biết không ai có thể ép Chu Kỳ Lân làm những việc mà cậu không muốn.

Nhưng Trình Cửu sẽ luôn có cách khiến cậu nhớ đến hắn ta cả đời. Cho dù là oán hận cũng được. Chỉ là bây giờ, không phải là thời điểm thích hợp.

Trịnh Cửu đè nén xúc động của mình, đứng dậy buông cậu ra: "Hãy nghỉ ngơi thật tốt."