Chương 3: Khó hiểu

An Lạc Hy vươn vai, đống bày tập với bày thuyết trình này cuối cùng cũng chạy deadline xong.

Giờ thì mọi chuyện bắt đầu, cậu đem bên mình một chiếc điện thoại riêng quay video lại. Lạc Hy ngó đầu ra cửa phòng xem xem, xác định ba mẹ đã ngàn giấc thu mới rón rén ra ngoài. Cậu đem pipi theo cho đỡ sợ hơn bởi vì chó có thể nhìn thấy ma mà, dù sau hai mình vẫn tốt hơn một mình.

Lạc Hy ôm pipi trong lòng, tay cầm điện thoạt bật flash tiện quan sát, đến cổng nhà cậu hết cách, bị khóa mất rồi, đi vòng quanh nhìn một hồi cũng có chỗ để cậu vào. Nơi này là khu chung cư, kiến trúc nhà cửa đều giống nhau, tùy thuộc vào sở thích cá nhân mỗi hộ gia đình nên không gian trong nhà mỗi khác, còn căn nhà này ảm đạm lạnh lạnh, không bật đèn, cả căn nhà bao trùm bởi một màn đen.

"Két" Lạc Hy bỏ pipi xuống đất, tay cầm điện thoại đang mở chế độ quay phim, tay mở cửa. Đưa điện thoại quét qua một vòng trướt mắt thấy một mớ hỗn loạn, thùng giấy hình vuông chất ngỗn ngang lên nhau, cậu nghĩ trong đầu ăn trộm đến lấy đi thứ giá trị hay có người đang dọn đến? Mặt kệ suy nghĩ cậu đi tiếp xem như thế nào.

Định lên trên nhưng mắt lỡ qua vào một gian bếp, cậu vào thử. Phòng bếp không lộn xộn cũ kĩ như cậu nghĩ. Một vài dụng cụ ăn uống được xếp gọn ràng. Lạc Hy lại khó hiểu, không ai ở tại sao lại có bát đĩa?

"Pipi nhanh lên trên xem rồi về, nơi này thật kì quái" pipi theo chân cậu nãy giờ rất ngoan, làm cậu quên mất không đem theo bé cún.

Căn nhà có kiến trúc tương tự nhà cậu nên khá hiểu, lại một vòng điện thoạt quét qua chỉ có mỗi cái giường và một đèn bàn, Lạc Hy thấy trên bàn có khung ảnh, cầm lên xem là một khung ảnh gia đình.

"Không lẽ là một vụ thảm sát mà mình không biết ta?" Lạc Hy để khung ảnh xuống đi vòng quanh, căn nhà yên tĩnh đến lạ thường, chợt nghe có tiếng nước chảy, Lạc Hy bắt đầu sợ, pipi nghe tiếng động lạ sủa vài tiếng.

"Gâu.. gâu gâu gâu"

"im nào bé ngoan, đừng làm anh sợ thêm mà" Đã đến thì phải làm cho đến cùng, nếu có gặp ma quỷ cậu đọc kinh thánh xua đuổi bọn ma quỷ quấy nhiễu cuộc sống con người, xin chúa phù hộ. Lạc Hy dần đi tìm tiếng nước đó phát ra từ đâu, trướt căn phòng phát ra âm thanh rỉ nước đó, hít nhẹ một hơi trấn an lòng tĩnh lại. Dự định mở cửa liền nghe tiếng xe hơi trướt nhà, cậu ra ban công xem thấy cánh cổng tự mở một chiếc xe hơi đen chạy vào chỗ đậu.

Lạc Hy kinh hãi tìm chỗ trốn, quyết định ôm pipi chạy ra gốc ban công, nếu hắn ta có phát hiện thì cậu có thể nhảy xuống.

Cố Nam Lăng đậu xe ngay ngắn rồi vào nhà, bật đèn trong nhà lên. Ở phòng khách nới lỏng cà vạt một chút đi nhanh lên phòng tắm. Một ngày anh rất bận rộn, hầu như ít có thời gian nghỉ ngơi, sáng sớm tinh mơ không thấy bóng về nhà lúc tối muộn, ngay cả đồ đạt trong phòng khách chuyển đến vẫn chưa sắp xếp chỉnh chu. Anh quên gọi điện cho dịch vụ dọn nhà bộ quản lí thiết kế sắp xếp vì quá bận. Cố Nam Lăng kéo tủ dưới giường lấy ra một cái áo thun trắng một cái quần thể thao màu đen cả đồ lót. Tắm giúp cơ thể và đầu óc anh thoải mái hơn sau một ngày dài vất vả.

Ra khỏi phòng tắm, ngồi lên giường lao khô tóc. Anh nhìn ngang qua bàn trên đầu giường ngủ có chút thay đổi lạ. Cố Nam Lăng buổi sáng ra khỏi nhà đều nhìn qua một lượt, anh nhớ mình để khung ảnh đứng không bao giờ úp khunh ảnh gia đình xuống như vậy. Anh đưa tay tới lật nó lên lại.

"Gâu gâu gâu .. gâu" Lạc Hy giật mình hốt hoảng ôm miệng chú chó lại, lúc hắn ta tắm cậu dự sẽ nhẩy ra khỏi ban công nhưng mà thẩy pipi xuống quá nguy hiểm, vì là người song tính cơ thể cậu yếu hơn so với người bình thường, đều này không thể, định nhẹ nhành thoát ra từ cửa phòng Lạc Hy nghe âm thanh mở cửa, vội vàng núp lại chỗ cũ. Cậu chờ thời cơ khác rồi bỏ trốn sau cũng được.

Cố Nam Lăng cau mày nghe tiếng chó sủa, anh nghĩ thiếu niên tối hôm qua nay lại dắt chó đi dạo ban đêm. Vốn dĩ đây là ngoại ô, ít ồn ào khói bụi vậy mà không tránh khỏi việc này. Anh thở dài. Nam Lăng bật lửa châm điếu thuốc ra ban công hút thuốc,

Nghe tiếng bước chân càng gần Lạc Hy tay ôm hai gối vừa cầm điện thoại, vừa ôm pipi sợ toát mồ hôi trên trán. Cậu nghĩ nếu đây là kẻ sát nhân quay về lấy đồ thì đêm nay cậu toang thật rồi.

"Phù~~" Anh hút hơi cuối cùng của điếu thuốc. Chợt nghe gì đó sau chậu cây, Cố Nam Lăng liếc mắt đi lại nhìn.

An Lạc Hy biết hắn ta sắp đến chỗ mình, chuẩn bị phòng thủ. Không nhận định mặt hắn ra sau cậu đã la lên.

Áaaaaaa

"Ngồi như vậy đến bao giờ?" vừa đến xem xem nghe tiếng la thất thanh, anh tưởng cái gì lạ hóa ra là một chàng trai? lại còn hôm khuya núp gốc chậu cây ban công nhà anh là có ý gì? Trộm? không phải, nhìn cậu ta nhỏ nhắn ốm yếu như vậy chắc không phải.

--------

hello mọi người, mình muốn truyện này bắt đầu từ từ đến cao trào rồi kết thúc nhẹ nhàng. Mình không muốn tình tiết đi nhanh, như vậy làm truyện mau chán ^^ cảm ơn các bạn đã đọc, chúc mọi người một ngày vui vẻ.