9,
Hôm sau, trời sáng.
Tôi tỉnh dậy từ trong ngực Thẩm Tu.
Tôi vừa xoay người, anh cũng mở mắt ra.
“Dậy rồi?” Giọng anh hơi khàn, “Em có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Gò má của tôi đỏ ửng lên.
Thẩm Tu cười một tiếng, cúi đầu hôn trán tôi, “Em ngủ thêm một chút đi, anh đi bật nước, chút nữa em tắm một chút sẽ dễ chịu hơn.”
Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Tôi lập tức mò điện thoại gửi cho Miểu Miểu một tin nhắn, “Mày có chắc là chú mày chưa từng yêu đương không?”
Miểu Miểu chưa trả lời.
Chắc chắn con bé này còn đang ngủ.
Nhưng Thẩm Tu của hôm qua không giống như lần đầu tiên, anh ấy thật sự rất… tuyệt.
Tối qua…
Dù sao, tôi cũng rất hài lòng.
Chỉ hơi đau một chút lúc đầu, sau đó thì cảm thấy rất… thoải mái.
Tắm rửa ăn sáng xong, Thẩm Tu nói: “Em nghỉ ngơi mấy ngày đi, không đến công ty cũng được.”
“Không cần, em muốn đi làm.” Má tôi vẫn đỏ ửng, “Anh không cho em đi làm em càng khó chịu.”
Thẩm Tu nhìn tôi cười cười, “Em đỏ mặt kìa.”
Tôi biết, mặt tôi nóng như thế chẳng lẽ tôi không tự cảm nhận được sao?
Thẩm Tu: “Dáng vẻ thẹn thùng của em rất đáng yêu.”
Đệch!
Đây là đang khen tôi à?
Tôi cứ nghĩ ăn xong anh ấy sẽ đến công ty luôn, nhưng không.
Tôi đứng bên cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách, nhìn ra ngoài.
Thẩm Tu đột nhiên ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi, “Anh nhớ là em thích hoa hồng Austin, anh cho người chuyển một ít về đây, vườn hoa là làm cho em, em còn thích loại hoa gì, anh sẽ bảo người trồng, còn nếu em muốn tự tay trồng, chúng ta cùng làm.”
Sao cứ sai sai ở đâu nhỉ.
Tôi nhíu mày, quay người lại.
Nụ cười của Thẩm Tu ngừng lại, “Sao thế?”
Tôi lắc đầu, “Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh đối với em quá tốt.”
Anh cười, “Em là vợ anh, không tốt với em thì tốt với ai?”
“Nhưng…”
Nhưng cuộc hôn nhân của tôi và anh bắt đầu vì 300 vạn, tôi cũng nói rõ là giả làm bạn gái để qua mặt người nhà.
Sao mới qua có mấy ngày đã phát triển đến mức này rồi.
Anh thích ứng rất tốt, thậm chí còn thích điều này.
Thẩm Tu nhìn tôi, “Nhưng cái gì?”
Tôi chỉ cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh ấy, ngoài ra không có vấn đề gì nữa.
“Chắc là kết hôn quá nhanh, em chưa kịp làm quen.”
“Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, em cứ từ từ làm quen.” Anh dịu dàng nói, sau đó cúi đầu hôn môi tôi.
Người tôi bỗng nhiên mềm nhũn.
Tôi mặc kệ cho anh hôn.
Sau đó anh bất ngờ bế tôi lên lầu.
Đệt!
Bình thường anh lạnh lùng chững chạc như vậy, hóa ra sau khi phá giới sẽ trở thành thế này.
Tinh lực cũng dồi dào thật.
Tôi mệt quá ngủ thϊếp đi.
Mở mắt ra đã là chiều tối.
Thẩm Tu không ở trong phòng.
Tôi thẫn thờ ngồi trên giường, suy nghĩ về tôi và Thẩm Tu từ trước đến giờ.
25 tuổi, tôi đến công ty anh, làm trợ lý cho anh.
Nhưng trước kia chúng tôi đã gặp nhau ở đại học.
Mặc dù khi tôi đi học, anh đã tốt nghiệp, nhưng anh có quay trở về tham dự vài sự kiện và diễn thuyết vài lần.
Khi đó tôi là đại diện hội sinh viên phỏng vấn anh ấy.
Sau đó, tôi đã âm thầm thề nhất định sẽ trở thành người giống Thẩm Tu.
Sau khi trở thành trợ lý của anh, tôi còn tưởng anh không phải người, toàn thân giống như làm bằng gang thép, không có xương m á u.
Tôi cũng chỉ có thể rèn mình thành sắt.
Tôi suốt ngày âm thầm mắng anh ấy, còn gọi anh ấy là Diêm Vương sống, nhưng trong lòng tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh.
Mọi thứ anh có được là xứng đáng.
Tôi cũng học được rất nhiều từ anh.
Anh ấy cũng sẵn sàng dạy tôi.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành thế này?
Khó hiểu thật đấy.