Chương 8

8,

Xe dừng ở trước công ty.

Thẩm Tu bước xuống, đứng một bên đợi tôi.

Sau khi xuống xe, tôi lại vừa đi vừa báo cáo lịch trình như thường lệ.

Nhưng anh lại nắm tay tôi bước vào.

Ở cổng công ty có rất nhiều người, ai cũng tròn mắt nhìn chúng tôi.

Đệch!

Thế này là công khai hả?

Nhưng tôi chưa sẵn sàng.

“Tổng giám đốc…”

Thẩm Tu nghiêng đầu nhìn tôi, “Em gọi anh là gì?”

“Nhưng bây giờ đang ở công ty.”

Thẩm Tu: “Em có thể gọi tên anh, hoặc gọi anh là chồng.”

Anh vừa đi vừa nói thêm, “Còn nữa, từ hôm nay em không phải trợ lý của anh nữa, anh sắp xếp cho em một chức vụ khác, hôm qua đã chuẩn bị cho em một văn phòng, tạm thời em cứ ở đó trước.”

Người thông minh như tôi vẫn chưa hiểu được ý anh.

Tại sao mới đăng kí mà Thẩm Tu đã thích ứng nhanh như vậy?

Nhưng mà, anh ấy thật tuyệt với.

Chức vụ mới của tôi là trưởng phòng kế hoạch.

Công ty kí lại hợp đồng với tôi, lương gấp đôi.

Tôi gửi tin nhắn cho Miểu Miểu, “Mày thấy tao giống đi tên lửa không? Nhanh thật đấy.”

Miểu Miểu, “Hôm qua chú hai nói trong nhóm gia đình, hôm nay đăng kí rồi hả.”

Điện thoại của tôi rung lên mấy lần.

Hóa ra Thẩm Tu thêm tôi vào nhóm gia đình của anh.

Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm lần lượt chào tôi, sau đó gửi kì xì cho tôi.

Miểu Miểu gửi 100 tệ và @ tôi, “Hhahaha, chỉ có bằng đấy thôi.”

Sau đó Miểu Miểu bị mẹ nó đuổi ra khỏi nhóm.

Miểu Miểu nhắn tin càu nhàu với tôi khiến tôi buồn cười đến mức không chịu nổi.

Gia đình họ thật sự rất thú vị.

Tôi cũng thêm Thẩm Tu vào nhóm gia đình tôi.

Thế là mọi người đều biết chuyện tôi và Thẩm Tu kết hôn.

Tôi vẫn nghĩ đây là một giấc mơ.

Hơi viển vông.

Tôi đang tự hỏi mình xem có phải tôi và Thẩm Tu đã đăng kí kết hôn không, đây có phải mơ không.



Đến 5h, tôi và Thẩm Tu cùng tan làm.

Anh đưa tôi đến nhà mới.

Không giống căn nhà anh đang ở, đây là một biệt thự hơi xa công ty.

Thẩm Tu nói: “Tạm thời cứ ở đây, nếu em thích chỗ nào thì chúng ta mua tiếp.”

“Không cần, ở đây là được rồi.”

Anh nhìn tôi thật lâu, “Là nhà của chúng ta.”

Tim tôi run lên, cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng tôi không biết tôi nói sai ở đâu, sai như thế nào.

Ở đây có người đang nấu ăn.

Trước khi ăn cơm, Thẩm Tu đưa tôi đến phòng sách, cùng tôi nói chuyện đám cưới và tuần trăng mật.

Chúng tôi nói chuyện hơn một tiếng thì đi xuống ăn tối.

Ăn xong, Thẩm Tu dẫn tôi đi dạo một vòng, sau đó đưa tôi về phòng.

Anh đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, từ quần áo đến những vật dụng nhỏ xíu…

Chỉ trong một đêm, anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều chuyện.

Mặc dù cũng không phải là anh tự mình làm.

Sau đó anh chỉ vào phòng tắm, “Em tắm trước đi.”

Tôi gật đầu, cầm quần áo ngủ bước vào.

Haizzz.

Cuối cùng cũng sắp được bóc tem rồi.

Vậy thì phải chuẩn bị thật tốt mới được.

Tôi lề mề hơn hai tiếng mới chịu ra.

Thẩm Tu thấy tôi ra, không nói gì, cầm luôn quần áo đi vào phòng tắm.

Ủa tắm nhanh vậy?

Tôi nằm yên trên giường, ngoan ngoãn đợi.

Anh cũng nằm xuống, nghiêng đầu hỏi tôi, “Có cần tắt đèn không?”

Tôi làm gì dám bật đèn?

“Tắt đi, tắt đi.”

“Được rồi.” Thẩm Tu xoay người tắt đèn, sau đó đè lên tôi, hôn tôi.

Tôi bảo anh lợi hại thật, đến cả chuyện này cũng thích ứng nhanh hơn tôi.

Hình như anh ấy cảm nhận được sự hồi hộp của tôi, khàn khàn nói, “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, không làm em đau đâu.”

“...”

Làm thì làm đi, còn bày đặt.

Tôi làm gì có can đảm để thảo luận chuyện mạnh hay nhẹ?

“A…”