Chương 50: Đêm Nay Nghe Lời Tôi

Nhϊếp gia là nhà cha đẻ của Nhϊếp Hoài Thư, cũng chính là nhà chồng cũ của Tang Lâm - mẹ kế của Hạ Minh Hạo. Kỳ thực nói là vợ chồng, Tang Lâm và Nhϊếp Du cũng chỉ là tình nhân có một đứa con chung. Vì xuất thân bần hàn, Tang Lâm không được gia đình nhà họ Nhϊếp yêu thích. Nhϊếp Du hèn hạ, sớm bỏ mặc mẹ con Tang Lâm. Song, khi Tang Lâm bước chân vào nhà họ Hạ, Nhϊếp Hoài Thư nghiễm nhiên trở thành con gái của Hạ gia, Nhϊếp Du lại thay đổi thái độ, ngọt nhạt nhận cha con.

Cứ như vậy, Nhϊếp Hoài Thư cũng kiếm được vài thứ tốt từ người cha này. Mà Nhϊếp Thị cũng có được vài dự án nho nhỏ hợp tác với Hạ Thị hoặc công ty con do Nhϊếp Hoài Thư quản lý. Nhϊếp Hoài Thư quản lý một chuỗi cửa hàng tiện ích khoảng mười mấy cái trong cả nước, cũng không tính là sự nghiệp lớn, nhưng Nhϊếp Thị sản nghiệp không bao nhiêu, hợp tác bỏ hàng sỉ lâu ngày cũng kiếm lợi không ít. Huống hồ mẹ con Tang Lâm còn nhiều lần móc nối cho Nhϊếp Thị với công ty con của Hạ Viên Hạo - anh trai Hạ Minh Hạo.

Hạ Minh Hạo hiện cũng chưa nắm được toàn bộ Hạ Thị trong tay nên mắt nhắm mắt mở, coi như không thèm quan tâm đến mẹ con Nhϊếp Hoài Thư. Song, hôm nay Ninh Vịnh Nghi nhấn mạnh quan hệ giữa Nhϊếp Thị và Khúc Thị, hắn cũng cần phải để tâm một chút.

Hạ Minh Hạo ôm eo Ninh Vịnh Nghi, dẫn cô đi tham quan resort, làm quen một số người. Ninh Vịnh Nghi âm thầm toan tính, bây giờ thương gia trong giới đều biết cô là cầu nối giữa Ninh Thị và Hạ Thị, hẳn sau này phiền phức không ít. Có điều bây giờ cô nghiễm nhiên thành nhân vật máu mặt trong giới, không ai dám đắc tội. Như vậy cũng tốt. Hạ Minh Hạo cho cô mặt mũi, trước mặt người ngoài không ngại bảo vệ cô, như vậy cũng xem như tạo cho cô một vòng an toàn.

“Đi hết resort rồi, em đã mỏi chân chưa?” Hạ Minh Hạo nhỏ giọng dụ dỗ.

Ninh Vịnh Nghi bĩu môi, đáp:

“Chú tính đưa em vào phòng VIP nghỉ ngơi chứ gì? Còn khuya!”

“Khuya rồi mà! Em xem, mười hai giờ rồi!” Hạ Minh Hạo nhăn mặt đưa đồng hồ lại phía Ninh Vịnh Nghi, để cô xem.

Ninh Vịnh Nghi thở dài, quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cô còn lấn cấn rất nhiều chuyện, không có hứng thú làm chuyện kia. Hạ Minh Hạo biết tâm tình cô không tốt nên cũng không dám ép buộc.

“Khúc Tiêu nói gì với chú vậy?” Ninh Vịnh Nghi dò hỏi.

“Không có gì, tôi đang gọi thầu, nên hắn muốn trao đổi kế hoạch của hắn. Nói thẳng ra là muốn đi cửa sau.” Hạ Minh Hạo khinh miệt.

“Khúc gia thủ đoạn, lật mặt, ăn gian làm dối, thực sự không dễ làm ăn chung.” Ninh Vịnh Nghi thở dài, đáp.

“Em đừng lo, chồng em bản lĩnh đầy mình!” Hạ Minh Hạo tự tin vỗ ngực.

“Chú bàn giao vốn góp của chú ở Century cho Lâm Thùy Nhiên chưa?” Ninh Vịnh Nghi lắc đầu, đổi đề tài.

“Rồi, thủ tục nhanh gọn thôi.” Hạ Minh Hạo thờ ơ đáp.



“Xem chừng Century sẽ đem chú và cô ta buộc chặt lại với nhau nhỉ?” Ninh Vịnh Nghi nhướng mày, từ lan can nhìn ra bên ngoài, Hạ Minh Hạo mở bữa tiệc lớn ngay giữa hồ bơi khổng lồ.

Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, bé con đang ghen.

“Không làm vậy làm sao đi cửa sau để lấy dự án trường quốc tế? Vả lại, nói cho em biết, không chỉ Century, tôi đã đồng ý với cô ta sẽ xóa hết thông tin lan truyền trên mạng về vụ bê bối của cha cô ta.”

“Chú tốt với Lâm Thùy Nhiên nhỉ? Hay chú muốn làm rể Lâm gia?” Ninh Vịnh Nghi cao giọng, dù biết Hạ Minh Hạo có mục đích riêng của hắn nhưng vẫn không khỏi ghen tức.

Thấy Ninh Vịnh Nghi ăn giấm chua, Hạ Minh Hạo càng khoái trá. Hắn ôm eo nhỏ của cô, thầm thì:

“Không làm như vậy, làm sao có thể thuận lợi để em tiếp quản dự án giáo dục lần này? Em chưa có kinh nghiệm, chưa có bằng tiến sĩ, chờ hai năm nữa chẳng lẽ tôi xây trường rồi bỏ cho ruồi bu kiến đậu hả?”

Ninh Vịnh Nghi nhếch miệng cười. Cô đoán không sai mà, Hạ Minh Hạo nhượng bộ đến mức như vậy cũng chỉ vì chiều theo ý thích của cô mà thôi.

“Vậy đổi lại, chú muốn gì?”

Ninh Vịnh Nghi xoay sang, đối diện Hạ Minh Hạo rồi đưa hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ hắn. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Minh Hạo, đầu hơi nghiêng, mị nhãn như tơ, cơ thể tỏa hương thơm ngào ngạt. Hạ Minh Hạo không nhịn nổi, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Hôn mυ"ŧ chán chê, hắn mới đáp:

“Đêm nay, nghe lời tôi.”

Ninh Vịnh Nghi hơi sửng sốt mặc dù cô biết Hạ Minh Hạo đang muốn gì. Thế nhưng ánh mắt ẩn chứa du͙© vọиɠ thuần túy và khí chất cường bạo của hắn vẫn khiến cô run lên vì sợ.

“Chỉ một mình chú thôi!” Ninh Vịnh Nghi rụt rè, trầm giọng đáp.

“Tất nhiên rồi, tôi không có hứng thú NP.” Hạ Minh Hạo nuốt nước bọt. “Vả lại, trên đời này chỉ một mình tôi được chạm vào em thôi, biết chưa?”

“Em biết.” Ninh Vịnh Nghi bẽn lẽn cười. “Em là của riêng chú thôi!”