Chương 45: Nghe Máy Đi! (18+)

Tần Thị và Khúc Thị mất dự án trường quốc tế vào tay Hạ Thị nên vô cùng cay cú. Bất mãn đối với Hạ Minh Hạo ngày một tăng cao. Song, Khúc Thị và Tần Thị lại có cách cư xử khác nhau rõ rệt.

Khúc Thị là một bầy linh cẩu khát mồi, sẵn sàng đem lợi ích đến chỗ Hạ Minh Hạo mong hợp tác. Tần Thị lại như hố băng, lạnh lùng kênh kiệu. Trái lại Hạ Minh Hạo không thèm quan tâm bọn họ, hắn chỉ tập trung vào dự án trường quốc tế, đợi Ninh Vịnh Nghi về đó làm việc, chứng minh năng lực của bản thân.

Dạo gần đây, Ninh Vịnh Nghi thường xuyên ở nhà chờ Hạ Minh Hạo đi làm về, cô còn tranh thủ học làm bánh. Mấy cuộc gọi của Ninh Vịnh Sam đều bị cô lờ đi, khiến Ninh Vịnh Sam vừa tức giận lại vừa sốt ruột.

Tần Thị không động tĩnh, trơ mắt nhìn dự án kia vào tay Hạ Minh Hạo. Ninh Vịnh Nghi thì lại lặn mất tăm. Ninh Vịnh Sam gấp gáp cũng là lẽ thường tình.

“Ninh Vịnh Nghi, rốt cuộc em đang làm gì? Hạ Thị đã xây trường rồi đó!”

Ninh Vịnh Sam tức giận, gửi tin nhắn cho Ninh Vịnh Nghi. Lúc này đã là mười giờ đêm, Ninh Vịnh Nghi vẫn đang… mải mê ngậm v.ậ.t cứ.n.g của Hạ Minh Hạo trong miệng.

“Tin nhắn của chị em.”

Hạ Minh Hạo thở dốc, lạnh lùng nói. Ninh Vịnh Nghi không quan tâm cho lắm, chỉ tập trung vào việc đang làm. Hạ Minh Hạo không nhịn được, xốc cả người cô lên, đặt lên đùi mình. Ninh Vịnh Nghi ngồi trên đùi Hạ Minh Hạo, để cho v.ậ.t cứ.n.g cạ vào h.o.a h.u.y.ệ.t, sau đó từ từ tiến nhập.

Reng!

Điện thoại Ninh Vịnh Nghi đổ chuông. Hạ Minh Hạo đang nhấp từ từ, hắn liếc mắt nhìn sang điện thoại của cô, thấy tên người gọi đến là Tần Huệ.

Ninh Vịnh Nghi tái mét mặt mày, lắp bắp định giải thích thì Hạ Minh Hạo đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Hắn lật người, đè cô xuống giường rồi cầm điện thoại lên đưa cho cô.



“Nghe máy đi!”

Ninh Vịnh Nghi sửng sốt, vội lắc đầu, nhưng Hạ Minh Hạo đã bấm nhận cuộc gọi rồi mở loa ngoài. Ninh Vịnh Nghi trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán trách nào ngờ hắn lại tỏ ra tức giận, nghiến răng, dồn sức xuống phần thân dưới rồi điên cuồng nhấp.

“A!”

Ninh Vịnh Nghi không nhịn được mà kêu lên, sau đó cô vội dùng tay bịt miệng mình lại. Hạ Minh Hạo tiếp tục nhấp mạnh, khiến cô không chịu nổi.

“Vịnh Nghi, cô có thời gian không? Tôi muốn hẹn gặp cô một chút.”

Hạ Minh Hạo nghiến răng, mắt long sòng sọc nhìn Ninh Vịnh Nghi khiến cô hoảng sợ vô cùng. Thế nhưng bên dưới bị thúc điên cuồng khiến h.o.a h.u.y.ệ.t dần cảm nhận được thư sướиɠ. Ninh Vịnh Nghi chòng chành cả người theo nhịp điệu của Hạ Minh Hạo, khuôn mặt hắn hiện ra sự hung ác và tàn nhẫn.

“Tôi… ưm… tôi… Cậu có… có việc gì không?”

Ninh Vịnh Nghi đành phải trả lời Tần Huệ, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Song bên dưới cô, Hạ Minh Hạo vẫn không ngừng ra vào. m thanh nhóp nhép, tiếng v.ậ.t c.ứ.n.g và h.o.a h.u.y.ệ.t bành bạch va chạm càng lúc càng to, Tần Huệ dù thật thà đến mấy cũng phải hiểu ra chuyện gì.

“Vịnh Nghi, cô… không khỏe sao?”

“Không… à ừ… ưm… tôi không khỏe, nói chuyện sau được không?”



Ninh Vịnh Nghi thở dốc, tiếng thở hắt đầy ám muội vang lên tai Tần Huệ khiến máu nóng trong người cậu ta sục sôi. Rõ ràng Ninh Vịnh Nghi đang làʍ t̠ìиɦ. Mà kẻ làʍ t̠ìиɦ với cô… hẳn là Hạ Minh Hạo.

Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, biểu cảm mê loạn của Ninh Vịnh Nghi khiến hắn vô cùng hài lòng. Hạ Minh Hạo dồn sức xuống hông, thúc mạnh điên cuồng, khiến Ninh Vịnh Nghi không nhịn được phải quơ lấy một cái gối rồi úp lên mặt mình, kìm nén rêи ɾỉ.

“Vậy… vậy tôi cúp máy đây!”

Tần Huệ cảm thấy ngột ngạt không thôi. Ý nghĩ Ninh Vịnh Nghi cao quý và đầy học thức đang nằm dưới một gã đàn ông thô bạo tục tằn, bị hắn dập đến mờ cả mắt khiến Tần Huệ sôi máu.

Hạ Minh Hạo không tắt máy vội, mà cúi người lôi cái gối che trên mặt Ninh Vịnh Nghi rồi nhướng mày ra hiệu cho cô. Ninh Vịnh Nghi cắn môi, ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc, hạ thân bị đâm sâu từ nãy đến giờ đã rục rịch phản ứng, co giật liên hồi.

Ninh Vịnh Nghi biết cơn kɧoáı ©ảʍ của cô sắp đến, khi ấy cô sẽ không kìm được nữa. Cô cắn răng, nói với Tần Huệ.

“Cúp máy đi… A!”

Ninh Vịnh Nghi lỡ miệng la lên một tiếng, Hạ Minh Hạo cười hài lòng còn Tần Huệ thì như sét đánh ngang tai. Cậu ta vội vàng tắt điện thoại.

“Sướиɠ không?” Hạ Minh Hạo hỏi, hắn nhếch miệng cười tàn ác.

“Chú… khốn kiếp… A… sướиɠ!”

Ninh Vịnh Nghi bị dập đến mơ màng, loạn trí, hạ thân co thắt dữ dội, cuối cùng đạt đến cao trào.