Chương 5

Chương 5

Trong phòng, đèn trần không sáng, chỉ có một vòng đèn tròn với ánh sáng ấm áp.

Tần Tri Tụng ngồi trên ghế sofa cạnh giường, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm vào Thích Tuy trên giường. Đôi mắt hắn tối sầm và thật khó để phân biệt cảm xúc của hắn vào lúc này.

Hắn biết rằng Thích Tuy không ngủ, nhưng cậu chỉ là không muốn nói chuyện.

Thêm vào đó, hắn thậm chí còn biết Thích Tuy đang nghĩ gì vào lúc này, có lẽ là suy nghĩ làm thế nào để xin lỗi.

Bảy tháng, cuộc sống gần như không thể tách rời, Tần Tri Tụng biết mọi thứ về Thích Tuy.

Bao gồm cả cơ thể.

Tháng 12 năm ngoái, Thích Tuy đã không mở miệng trong vòng một tuần khi còn nằm viện. Lần duy nhất là lúc cậu hỏi danh tính của hắn, sau đó cậu trở nên im lặng. Mỗi ngày, ngoại trừ kiểm tra và ăn uống, cậu dường như an tĩnh như thể cậu không tồn tại.

Một tuần sau, với sự cho phép của bác sĩ để rời khỏi bệnh viện, Tần Tri Tụng đã đưa Thích Tuy đến một trong những biệt thự thuộc quyền sở hữu của mình.

Hắn mua căn biệt thự này được ba năm, vì phải đi công tác nên không thường xuyên về đây, vẫn để đó không dùng. Nhưng môi trường ở đây tốt và yên tĩnh, còn nằm cạnh công viên thành phố.

Trước khi đón Thích Tuy trở lại, Tần Tri Tụng đã nhờ người đến dọn dẹp nhà cửa.

Dì Trương cũng là được thuê đến trong thời gian đó, sau đó ở lại đây đến bây giờ.

Khi bà lần đầu tiên về đến nhà, Thích Tuy cư xử rất bình thường, thậm chí giao tiếp cũng không phải là vấn đề. Khi dì Trương báo cáo với Tần Tri Tụng, bà đã khen ngợi Thích Tuy hiểu chuyện và ngoan ngoãn.

Vào thời điểm cuối năm. Tần Tri Tụng đã phải xem xét những điều lớn và nhỏ trong tập đoàn, đặc biệt là ngày kỷ niệm của tập đoàn nen không thể có bất cứ sai lầm gì.

Đêm trước đêm giao thừa, Tần Tri Tụng nửa đêm ở văn phòng nghỉ ngơi, mạt bàn còn chất đống không ít tài liệu cần xem qua.

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Do cuộc họp trong ngày, điện thoại được trả lời chậm hơn bình thường.

Nhìn thấy cái tên, Tần Tri Tụng ngay lập tức tỉnh táo.

"Cậu ấy bị làm sao?”

Một phút sau, Tần Tri Tụng đã cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe của mình đứng trước thang máy, gửi tin nhắn cho Trần Tầm, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Khi hắn đến bệnh viện, Thích Tuy đã nằm trên giường bệnh với một cây kim trên mu bàn tay và ngủ không ổn định với đôi mắt nhắm nghiền.

Cầm lấy hồ sơ bệnh án, Tần Tri Tụng cau mày.

- Rối loạn thần kinh thực vật.

Áp xuống những suy nghĩ dâng trào, Tần Tri Tụng nhìn vào hộp thuốc đóng kín ở đầu giường, nhắm vào thuốc cho các rối loạn thần kinh tự trị.

Từ sôfa đứng lên, Tần Tri Tụng tính toán quay trở lại phòng để thay quần áo.

Mới đúng lên, áo sơ mi của hắn bị một tay bắt lấy.

Tần Tri Tụng nhìn xuống chủ nhân của bàn tay. Thích Tuy từ trong chăn ló đầu ra nhìn hắn với đôi mắt mở to.

Những ngón tay của cậu siết chặt áo sơ mi, mạnh đến mức các nếp gấp gần như bị xoắn thành một đoàn.

"Anh muốn đi đâu?”

Giọng của Thích Tuy không to, còn lộ vẻ mệt mỏi, mí mắt và mũi của cậu đỏ hết lên. "Tôi______"

Tần Tri Tụng nắm tay cậu kéo ra, khi khóe miệng Thích Tuy hạ xuống, cuối cùng cũng có một nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt vô cảm của hắn .

"Chỉ là đi thay quần áo, sau đó giải quyết một ít công việc”.

"Có chuyện gì vậy? Về việc gửi tôi đi? ”

Đôi mắt của Thích Tuy mở to, nghĩ đến vừa rồi Tần Tri Tụng đem tay hắn kéo ra, mím môi, "Đừng lo lắng, tôi ở trường sẽ không làm mất mặt anh."

Dù sao, lên đại học thường sống trong trường, đến lúc đó một tháng khả năng sẽ không gặp mặt nhau, vì vậy cậu sẽ không bị coi là gánh nặng.

Cậu có thể làm việc trong kỳ nghỉ đông và hè, cậu cũng có thể tự giải quyết chi phí sinh hoạt.

Cậu có thể thiếu nợ Tần Tri Tụng một số ân huệ.

Tần Tri Tụng đứng yên, lặng lẽ nhìn biểu hiện của Thích Tuy, không thể không nhướng mày, ý cười càng sâu.

Cái gì cũng viết hết lên mặt, thật là ngây thơ lại đáng yêu.

"Là, muốn đi gửi mail cho trường”.

"Vậy thì anh đi đi”.

Thích Tuy nhắm mắt lại và kéo chăn bông lên. "Đã uống thuốc, anh đừng lo lắng. Tôi sẽ ngủ thϊếp đi trong giây lát, sét đánh sẽ không bị đánh thức."

Hiệu quả điều trị của loại thuốc là rất tốt. Ít nhất hiện tại không có tình trạng kháng thuốc, nhưng khoảng một giờ sau khi uống thuốc sẽ có phản ứng như buồn ngủ, mệt mỏi và sẽ ngủ sâu.

Tần Tri Tụng nhìn đối diện mình là nửa cái ót, cúi xuống đưa tay ra xoa tóc cậu, sau đó thì thầm, "Cậu nghỉ học một học kỳ, chương trình học theo không kịp, sẽ tốt hơn bắt đầu học lại từ năm nhất."

"Cậu có vui khi cậu trở lại trường học không? Không muốn đến lớp hay cậu chưa sẵn sàng đến lớp? Tôi nghĩ cậu sẽ muốn tiếp tục việc học của mình”.

Ý là gì, không phải là------

Đại não của Thích Tuy đột nhiên thắt chặt, kéo chăn bông ra và quay đầu lại nhìn Tần Tri Tụng. Cậu hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên:

"Chỉ cần đi học thôi à?”

"Tôi không phản đối cậu nếu cậu muốn sống ở trường”.

"Tôi không sống ở trường!”

Thích Tuy từ chối một cách vô thức, không một chút do dự.

Sau khi thốt lên, cậu nhìn thấy Tần Tri Tụng mỉm cười, sau đó cậu nhận ra rằng thái độ của mình quá mức dính người. Cậu thực sự trở thành đứa trẻ trong miệng của Tần Tri Tụng.

Thật khó để giữ thể diện, vì vậy Thích Tuy chỉ đơn giản là trực tiếp nằm xuống và hỏi với một cách nóng nảy, "Trường học có phân bổ giường không? Vậy thì sẽ thật lãng phí nếu tôi không sống ở đó. Tại sao tôi không đi?”

Cậu thực sự bướng hỉnh.

Rõ ràng, cậu không muốn đi, nhưng cậu cố tình sử dụng từ ngữ để thử hắn.

Tần Tri Tụng nhướng mày và nói với giọng chểnh mảng, "Tôi không muốn cậu sống ở trường, tôi đã quen với việc có một người bạn nhỏ bám đuôi, vì vậy đừng đến trường?"

"Vậy thì tôi miễn cưỡng đáp ứng anh”. Khóe miệng của Thích Tuy hơi cong, ra vẻ đáp.

Biết rằng Tần Tri Tụng sẽ không tự đuổi mình đi, cái gai trong tim cậu biến mất, và tác dụng của thuốc dần dần tăng lên, cậu ngáp một cái. "Tôi biết, tôi sẽ ngoan ngoãn đi học."

Thấy tâm trạng của Thích Tuy tốt hơn nhiều, Tần Tri Tụng mới yên tâm rời khỏi phòng.

Gửi email cho trường đương nhiên là trêu chọc cậu. Trường đã được liên lạc và sẽ khai giảng vào đầu tháng Chín.

Tuy nhiên, việc trở về nhà là thật, đề phòng chú của Thích Tuy tìm tới cửa.

Tiền không là gì trong mắt hắn và tần suất nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh ấy, miễn là bên kia không làm phiền Thích Tuy và không nói những điều vô nghĩa bên ngoài.

Nhưng sự thèm ăn ngày càng lớn hơn. Đã đến lúc nhắc nhở Thích Phương Đông đừng coi Thích Tuy như cây rụng tiền.

Tần Tri Tụng đứng sau bàn làm việc trong phòng, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc và lật ngược khung ảnh.

Đó là một bức ảnh sân khấu của buổi biểu diễn văn học và nghệ thuật ở trường tiểu học, đứng giữa là một cậu bé diện mạo xinh đẹp, đôi mắt tròn tròn, cười đến vui vẻ.

Bộ đồng phục học sinh mới mẻ được mặc trên người cậu bé, ánh sáng chiếu sáng như một hoàng tử nhỏ trong lâu đài.

Thích Tuy mười tuổi.

_______

Sau khi trút bỏ cảm xúc, với tác dụng của thuốc, tâm trạng của Thích Tuy sẽ phấn khởi và sống động hơn bình thường.

9 giờ sáng hôm sau, Thích Tuy tự nhiên thức dậy, lắng nghe tiếng chim bên ngoài, trèo ra khỏi giường và đi ra ban công, dựa vào lan can.

Sau cơn mưa trời sẽ nắng, và gió mát vào buổi sáng sẽ thổi tới, cho dù có bao nhiêu rắc rối, chúng sẽ bị gió cuốn đi.

Tuyệt vời, cuối cùng cậu cũng được giải tỏa.

Thích Tuy nheo mắt, giống như một con mèo thoải mái khi được vuốt ve.

Vào mùa hè, bầu trời ở Vân Thành dường như bị rò rỉ, mưa tiếp tục không ngớt. Nếu có một cơn bão, tâm trạng sẽ còn khó chịu hơn nữa.

Thích Tuy vươn người ra và định quay trở lại phòng thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô đang lái bên ngoài cổng và dừng lại. Một người đàn ông bước xuống xe, và anh ta nhìn có chút quen mắt.

Cậu nheo mắt và cẩn thận xác định mái tóc xanh rất bắt mắt kia là ai và Thích Tuy cố gắng lục lại trí nhớ mình.

"Anh Thích Tuy!”

Cánh cửa mở ra, một thiếu nữa ăn mặc khoa trương nhưng rất đẹp đang chạy vào hoa viên. "Đã lâu không gặp, anh có nhớ em không!"

Thích Tuy vẫy tay, cười với cô ấy và hỏi, "Tại sao em lại nhuộm tóc? Em không phải nhuộm lại nó khi kết thúc kì nghỉ hè sao?"

Triệu Ấu Ninh cầm một sợi tóc trên tay và trả lời một cách thờ ơ, "Vẫn còn hai tháng nữa, hãy thưởng thức cho đã ghiền rồi tính tiếp. Hơn nữa hôm nay trời nắng tốt, nó không thấy quá rõ khi vào nhà."

Hai người họ liền như vậy cách một tầng nói chuyện, cũng không cảm thấy mệt.

Thích Tuy nhìn thấy Triệu Ấu Ninh nhìn lên và nói một cách ân cần, "Anh thay quần áo liền xuống ngay."

"Được rồi, đừng lo lắng, đừng lo lắng cho em”. Triệu Ấu Ninh bước qua khu vườn với một nụ cười, "Chú, hóa ra chú đang ở nhà. Tại sao chú không phát ra âm thanh? Cháu nghĩ người bận rộn như chú phải đến công ty rồi cơ."

Thích Tuy đang muốn trở về phòng liền sửng sốt, vươn cổ ra để nhìn xuống cầu thang. Thật bất ngờ, cậu nhìn Tần Tri Tụng.

Không thể giải thích được, cậu cảm thấy chột dạ, trong tiềm thức muốn trốn tránh.

Lạ thật, không phải Tần Tri Tụng đã đến công ty rồi sao?

"Như vậy một chút nữa đứng ban công gió thổi lạnh, liền phát sốt là sẽ chơi vui sao?”

Giọng của Tần Tri Tụng không dao động, nhưng nó cho thấy sự không hài lòng của hắn.

Thích Tuy ngay lập tức quay trở lại phòng, đóng cửa ban công lại và giả vờ như không nghe thấy.

Phải mất vài phút để thay quần áo và rửa mặt. Khi Thích Tuy đi xuống, bữa sáng của cậu đã ở trên bàn.

Rõ ràng, Tần Tri Tụng và Triệu Ấu Ninh đã ăn sáng rồi.

Với ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Tần Tri Tụng, Thích Tuy đã đi đến và ngồi xuống. "Vậy là hôm nay anh không đến công ty a."

Giấu đầu lòi đuôi!

Tần Tri Tụng mỉm cười và đặt chiếc máy tính bảng trên bàn. Nhìn thấy điều này, Thích Tuy thở phào nhẹ nhõm và tập trung vào bữa sáng.

"Anh Thích Tuy!” Triệu Ấu Ninh không thể không hô lên một tiếng và muốn di chuyển đến ngồi bên cạnh cậu, bị ánh nhìn vô tình của Tần Tri Tụng, đành phải chống cằm nói, "Anh sẽ đi với chú tối nay chứ?"

Thích Tuy ngồi xuống và bối rối nhìn Tần Tri Tụng, hắn đang cầm một chiếc máy tính bảng bên cạnh và không biết hắn đang làm gì.

Tần Tri Tụng ngước nhìn cậu, cúi đầu và tiếp tục trả lời tin nhắn, "Bữa tiệc gia đình của lão gia."

"Ân ân , chính ông ngoại đã nói một nhà đã lâu cũng chưa đến dông đủ. Hôm nay đại gia đình cùng nhau trở về ăn cơm”.

Triệu Ấu Ninh làm theo lời của Tần Tri Tụng và nói, "Tại sao anh không cùng đi, nếu không sẽ thật nhàm chán khi ở nhà một mình."

Thích Tuy uống nửa ly sữa và đi cắn bánh mì nướng.

Sau khi nghe Triệu Ấu Ninh nói, Tần Tri Tụng chắc chắn sẽ trở về với Tần gia tối nay. Thực sự là cậu bị bỏ lại một mình ở nhà.

Tần Tri Tụng đặt máy tính bảng xuống và nhìn Tần Tri Tụng, "Cháu đã nói với bố mẹ cháu về việc cháu đến đây chưa?"

Triệu Ấu Ninh, người đang mong chờ nó, ngay lập tức gục xuống, cong môi và nằm trên bàn. "Họ không có thời gian để quan tâm đến cháu. Họ bận rộn với công ty mỗi ngày. Cháu yêu cầu tài xế đưa cháu đến."

Ấn tượng của Thích Tuy về Triệu Ấu Ninh đến từ chính nhiều lần gặp gỡ, sống động, vui vẻ và xinh đẹp.

Ngay cả khi không gặp nhau nhiều, cậu cũng không ghét sự quen thuộc của Triệu Ấu Ninh.

"Trễ chút ta sẽ đưa cháu qua đó sau”. Tần Tri Tụng không hỏi nhiều và không quan tâm đến cha mẹ của Triệu Ấu Ninh.

Triệu Ấu Ninh từ lâu đã quen với tính khí nóng nảy của người chú nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Sau một giây, cô đột nhiên phản ứng và nhìn hắn với khuôn mặt khϊếp sợ, "Chú, chú sẽ không tham dự tối nay sao?"

Tần Tri Tụng không ngẩng đầu lên và nói, "Cháu lấy tin tức ở đâu là ta sẽ đi?"

Đó chỉ là một bữa tiệc gia đình. Hắn không có lý do gì để đi.

Triệu Ấu Ninh quay đầu nhìn Thích Tuy. Thấy Thích Tuy đang tập trung vào việc cùng bánh mì nướng phân cao thấp, lại nhìn Tần Tri Tụng và thấy rằng Tần Tri Tụng không quan tâm đến lời nói của cô.

Ngay khi Triệu Ấu Ninh chuẩn bị thăm dò những lời của Tần Tri Tụng, đôi mắt của Tần Tri Tụng đã lướt qua.

"Cháu ở trước mặt lão gia vẫn là một đứa nhỏ. Nhưng ở đây, cháu là người sắp thành niên, đừng cố gắng bước vào thế giới người lớn”.

Lời nhắc nhở của Tần Tri Tụng đã khiến Triệu Ấu Ninh bỏ đi những gì cô muốn nói tiếp theo.

Nghe thấy điều này, Triệu Ấu Ninh sững sờ và gật đầu.

"Chú, cháu xin lỗi”.

Tần Tri Tụng nói "ừm" và thấy rằng bàn tay của Thích Tuy kéo áo của hắn. Hắn nhìn cậu và thấy Thích Tuy đang chớp mắt với nhìn mình, đôi mắt cậu dường như đang thỉnh cầu.

"Một lát nữa tôi sẽ đến công ty. Hai người có đi đến trung tâm mua sắm gần công ty không?”

Triệu Ấu Ninh ngay lập tức phấn khích. Cô biết rằng Tần Tri Tụng không quan tâm đến việc giúp lão gia nói chuyện với hắn và cô sợ rằng Thích Tuy sẽ không muốn ra ngoài, vì vậy cô phải nhìn Thích Tuy.

Thích Tuy nuốt miếng bánh mì cuối cùng và ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt mong đợi của Triệu Ấu Ninh, "Được rồi."

Nghe thấy điều này, Tần Tri Tụng đứng dậy và đưa tay ra xoa đầu Thích Tuy. Thấy Thích Tuy nhìn lên hắn và sự chú ý của hắn rơi vào cậu, hắn cong khóe môi và quay lên lầu.