Chương 4

Chương 4

Đèn trong phòng trải nghiệm hơi mờ, có lẽ là để tạo ra một bầu không khí sống động và rất nhiều thiết bị tạo bầu không khí được lắp đặt.

Tần Tri Tụng đẩy cửa vào, không tạo ra động tĩnh lớn. Thích Tuy đang tham gia trò chơi đã không nhận thấy điều đó mà vẫn đang đắm mình vào trò chơi.

Thật hiếm khi hắn thấy Thích Tuy thư giãn như vậy. Tần Tri Tụng không làm phiền cậu. Hắn thả lỏng cơ thể dựa vào tường. Chiếc áo vest được gấp gọn gàng trong tay hắn và tay kia đúc túi quần.

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thích Tuy.

Thích Tuy lớn lên rất đẹp, theo đúng nghĩa đen.

Không cần cái gì khí chất hoặc bầu không khí tô điểm, cậu chỉ cần đứng ở đó không làm gì cả, chỉ nhìn vào khuôn mặt của cậu thôi cũng đã thấy tinh xảo, xinh đẹp.

Đôi mắt tròn, đuôi mắt nhô lên lộ ra vài phần trẻ trung. Mũi và môi rất tinh tế, xương mặt phẳng, không có một đường nét dư thừa.

Tần Tri Tụng nhìn vào lớp da trắng sau cổ và dáng người mảnh khảnh của cậu khiến xương cổ hơi nhô lên.

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay đã gần mười giờ rồi.

Ánh mắt dời về phía màn hình trò chơi, trò chơi sẽ kết thúc sau năm phút nữa.

Hơi muộn một chút.

Tần Tri Tụng cau mày. Khi nhìn thấy cơ thể Thích Tuy đong đưa theo nhịp của trò chơi, hắn tiến lên một bước.

Thích Tuy, người đã đắm chìm trong thế giới trò chơi, không biết gì về điều này và ngay cả thần kinh của cậu cũng đang căng thẳng.

Cậu xém một chút đã có thể mở cánh cửa đó và rời khỏi thế giới bị chiếm đóng bởi thây ma.

Khi cậu chạm vào cánh cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay khô gầy vươn ra hướng tới trước mặt cậu.

Thích Tuy theo phản xạ có điều kiện mà trốn đi, ngay lập tức cơ thể cậu đập vào một bức tường thịt. Cậu kính động xoay người, thần kinh căng chặt. Trước khi cậu kịp nói chuyện, cậu đã bị kéo trở lại thực tế bởi giọng nói quen thuộc.

Tần Tri Tụng đã giúp cậu tháo thiết bị và vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Nhìn thấy gì?”.

Thích Tuy ngẩn người. Trò chơi sắp được hoàn thành cuối cùng lại thất bại. Cậu ảo não tiếc nuối, "Một nhóm thây ma. Vốn dĩ muốn diệt sạch."

Thấy thế, Tần Tri Tụng bậc cười và giơ tay giúp cậu chỉnh tóc. "Cậu có thích nó không?"

Nghe thấy điều này, Thích Tuy chớp mắt nhìn Tần Tri Tụng, "Tôi không thích nó lắm."

Cậu đã không trực tiếp thừa nhận, nhưng biểu hiện của cậu hẳn là thích rồi.

Tần Tri Tụng đã không vạch trần suy nghĩ của cậu. Hắn chỉ rút tay ra và nhìn đồng hồ. "Muốn về nhà chưa?"

Thích Tuy đặt thiết bị trở lại vị trí, đi đến bên Tần Tri Tụng, kéo tay áo và dựa đầu lên vai, " Trễ thế rồi sao, khó trách tôi buồn ngủ quá."

Hai người họ rời khỏi quán bar, trên người Thích Tuy khoác chiếc áo của Tần Tri Tụng.

Giờ này vẫn còn nhiều người trên phố, cuộc sống sôi động về đêm chỉ mới bắt đầu.

Không biết khi nào mưa tạnh. Tại thời điểm này, cả thành phố đều mát mẻ sau cơn mưa.

Tần Tri Tụng mở cửa Thích Tuy liền ngồi vào, sau đó hắn đi vòng qua ghế lái.

Ngay khi Thích Tuy lên xe, cơn buồn ngủ của cậu ập tới, cậu dựa vào lưng ghế và nheo mắt, "Chú nhỏ, khi nào về đến nhà?"

Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Tần Tri Tụng hơi giật mình.

Kể từ khi hắn trở về sau chuyến công tác, đây là lần đầu tiên Thích Tuy gọi hắn như vậy.

"Ngủ một lúc, tôi sẽ gọi cậu khi về đến nhà”.

"Vậy thì hãy nhớ đánh thức tôi dậy đó”.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tần Tri Tụng, Thích Tuy nhắm mắt và ngủ thϊếp đi trong một thời gian ngắn.

Tần Tri Tụng khởi động xe và từ từ hòa nhập vào dòng xe cộ trên đường.

Đúng 10:30 về đến nhà, Tần Tri Tụng lái xe vào gara, phát hiện Thích Tuy hoàn toàn bị điều khiển bởi đồng hồ sinh học mà ngủ ngon lành.

Tháo dây an toàn, xuống xe và đi vòng sang vị trí phó lái, đem áo khoác lên và ôm cậu xuống xe.

"A”

"Mang cậu đi ngủ”.

Nghe được giọng nói của Tần Tri Tụng, Thích Tuy ngay lập tức an tĩnh lại và rơi vào giấc mộng đẹp.

Ôm người đi vào phòng khách, Tần Tri Tụng thấy dì Trương còn ở phòng khách, nhưng bà không dọn dẹp như thường lệ, mà chờ họ quay lại.

Thấy đối phương muốn nói chuyện, Tần Tri Tụng nhẹ nhàng lắc đầu. Dì Trương nhìn thấy Thích Tuy trong lòng ngực hắn, ngay lập tức hiểu ra.

Dì Trương không phải là một người đúng mực. Lần này bà vẫn còn ở đây, điều đó có nghĩa là bà có điều gì đó để nói với hắn.

Tần Tri Tụng đưa Thích Tuy về phòng, đặt cậu lên giường và lấy một chiếc khăn từ phòng tắm để lau mặt cho cậu. Hắn chuẩn bị rời đi thì tay hắn bị Thích Tuy kéo.

"...Anh muốn đi đâu vậy?”

Giọng của Thích Tuy rất mơ hồ đến nỗi gần như rất khó để nghe những gì cậu nói.

Tần Tri Tụng kiên nhẫn cúi xuống và để tay lên tóc cậu, " Tôi xuống lầu uống nước, sẽ quay lại ngay."

Thích Tuy nhắm mắt lại, từ từ buông ra và đi vào chăn bông, "Được rồi."

Nói xong hô hấp lại trở nên ổn định, tựa hồ cậu không phải là người vừa thức dậy và nắm lấy Tần Tri Tụng.

Chờ Thích Tuy ngủ an ổn, Tần Tri Tụng mới rời khỏi phòng, khép cửa và nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Dì Trương đợi trong phòng khách và thấy Tần Tri Tụng đi xuống cầu thang, hướng mắt nhìn lên tầng hai. Chờ hắn đi đến trước mặt mới gật đầu và nói sự việc hôm nay.

"Tần tiên sinh, hôm nay, người thân của Thích thiếu gia lại đến. Giống như lần trước, ông ta muốn Thích thiếu gia giúp đỡ, ông ta nói rằng ông ta đã tiêu hết tiền mua quà đính hôn, tiền tiệc rượu vang cho con trai, v.v. Ông ấy muốn nhiều tiền hơn. "

Lời nói của ông ta không lịch cho lắm. Dì Trương tức giận khi nghĩ đến người thân của Thích Tuy.

Có tay có chân, nhìn qua cũng không có gì là bệnh tật, không muốn kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình. Họ chỉ muốn leo lên những cành cây cao và duỗi tay đòi tiền, thật là không biết xấu hổ.

"Bà nói như thế nào?”. Tần Tri Tụng ngồi xuống ghế sofa, ý bảo dì Trương không cần phải đứng.

Dì Trương theo lời ngồi xuống của cô ấy, lập tức căm giận nói, "Chỉ có hai người đến hôm nay. Chú và dì của Thích thiếu gia khăng khăng muốn gặp cậu Thích. Tôi nói với họ rằng Thích thiếu gia không có ở đây và họ vẫn muốn đợi hai trở về. Sau đó có khuyên nhưng họ vẫn cố chấp không đi. Tôi yêu cầu họ đợi trong phòng khách và đợi vài giờ đến trước bữa tối liền rời đi. "

Tần Tri Tụng gật đầu đồng ý, "Hừm."

"Nhưng họ dường như sẽ không bỏ cuộc. Họ sẽ chờ Thích thiếu gia ra ngoài một mình liền đuổi theo sau”.

Dì Trương là người mà từ bảy tháng trước Tần Tri Tụng đích thân chọn từ một loạt các danh sách để chăm sóc Thích Tuy. Tâm trí của bà tương đối tinh tế.

Một người trung thực và làm mọi thứ một cách suôn sẻ và điều quan trọng nhất là phải kiên nhẫn.

Sự thật cho thấy Tần Tri Tụng đã không nhìn lầm, Thích Tuy và dì Trương rất hợp nhau.

Nhìn thấy sự lo lắng của dì Trương, Tần Tri Tụng lắc đầu, "Họ không dám."

Không phải là sợ vi phạm pháp luật, mà là sợ hắn biết cơ hội tống tiền liền mất đi.

"Vậy là tốt rồi, bất quá Thích thiếu gia đang ở trong tình trạng tốt hơn nhiều trong giai đoạn này, nó sẽ tốt hơn dần dần." Dì Trương thở dài một chút và không thể không nghĩ đến cháu trai của mình.

Đứa trẻ ngoan, làm sao có thể chịu đựng được những tội lỗi vô cớ này chứ?

Tần Tri Tụng đứng dậy, không phát hiện ra biểu cảm nào từ khuôn mặt hắn, chỉ là đôi khi liếc nhìn về hướng phòng Thích Tuy, "Tôi sẽ gội người giải quyết vấn đề này."

Dì Trương ngay lập tức nhận ra rằng những gì bà vừa nói đang vượt qua ranh giới. May mắn thay, ông chủ không phải là một người gắt gỏng, vì vậy bà nhanh chóng đứng dậy.

"Tần tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm một chút”.

Tần Tri Tụng gật đầu và đi lên lầu.

Cánh cửa vẫn khép hờ, Tần Tri Tụng đưa tay đẩy cửa vào. Thích Tuy còn chưa kịp trở lại giường, vì vậy cậu chỉ có thể đứng đó ngơ ngác.

"Tôi, tôi muốn đi xuống lầu để uống nước. Thích Tuy đang đi dép lê trên đôi chân và quần áo của cậu vẫn chưa được tha đổi. "Anh đã uống nước chưa? Tôi cũng hơi khát."

Tần Tri Tụng im lặng không nói và chỉ nhìn chằm chằm vào Thích Tuy.

Thích Tuy cảm thấy tội lỗi, đôi mắt của cậu hơi bối rối. Cuối cùng, cậu chỉ đơn giản là nhìn vào mũi giày của mình, để lộ mái tóc trên đỉnh đầu.

"Vốn dĩ muốn nói qua với cậu_____” Tần Tri Tụng dừng lại và thấy rằng tai của Thích Tuy sắp dựng lên. Hắn đóng cửa lại và đi đến ghế ngồi xuống. Hắn nhìn Thích Tuy, người vẫn đang đứng ở đó, "Trường học đã đồng ý cậu đi học cùng sinh viên năm nhất. Tôi đã sắp xếp và soạn các tài liệu cần thiết cho cậu."

Nghe thấy điều này, Thích Tuy mắt mở to, "Đi học à?"

Phản ứng đầu tiên trong trái tim cậu không phải là hạnh phúc mà là sự ngạc nhiên.

Ấn tượng của cậu về trường đại học ngắn đến mức chưa đầy ba tháng và cậu thậm chí không có thời gian để trải nghiệm cuộc sống trong khuôn viên trường, vì mọi thứ đã kết thúc một cách đột ngột.

"Cậu luôn phải quay lại trường học”.

Tần Tri Tụng nhìn Thích Tuy và từ từ giải thích từng chữ một. Vấn đề này không phải là hôm nay mới nghĩ đến, mà là một tháng trước đã cùng nhà trường xin qua, "Hôm nay, sự chấp thuận của trường đã chính thức được đáp ứng."

Thích Tuy không thể ở đây cả đời. Cậu cần tiếp xúc với thế giới.

Đôi tai của Thích Tùy tự nhiên ù ù, hơi thở của cậu trở nên dồn dập. Thế giới trước mặt cậu dần biến dạng, giống như khi không có tín hiệu trên kênh truyền hình khi cậu còn nhỏ, và những hình vuông đầy màu sắc quay với tốc độ cao.

"Tuy Tuy?”

"Thích Tuy!”

Giọng của Tần Tri Tụng trở nên xa cách, giống như một lớp kính dày.

Thích Tuy bắt đầu hít một hơi thật mạnh khó chịu và bị nghẹt thở khủng khϊếp, không có cách nào để kêu gọi sự giúp đỡ cả.

Trên thực tế, cậu vừa rồi không nghe thấy gì và cậu thực sự chỉ đi xuống cầu thang để lấy nước.

Chỉ khi hắn mở cửa, cậu mới cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy Tần Tri Tụng và dì Trương đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ cậu nghe thấy rằng Tần Tri Tụng sẽ đuổi cậu đi.