Mười giờ trưa, Vệ Thập Mệnh trở lại văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài, trong văn phòng, ngoại trừ Trương Kha ra thì những người khác đều còn ở đây, tựa hồ như không có bất kỳ ý thức tan tầm nào. Không thể không nói, văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài có thể đạt được kết quả như ngày hôm nay thì trừ ông chủ Vệ Thập Mệnh cuồng công việc ra thì bốn người còn lại cũng cũng không khác nhau lắm, vừa có vụ án là họ hận không thể lớn lên trong văn phòng luôn.
Trương Kha ra ngoài điều tra mạng lưới quan hệ của An Nhược Tố, tìm kiếm người có khả năng đem đứa bé để vào trong xe nên lúc này vẫn chưa về.
Vệ Thập Mệnh cầm loa phóng thanh tìm được trong biệt thự của An Nhược Tố giao cho La Phù Nhược xét nghiệm, La Phù Nhược lập tức vùi đầu vào công tác thu thập chứng cứ của mình. Trong quá trình điều tra bình thường, La Phù Nhược phụ trách giám định dấu vết và xét nghiệm vật chứng, cô là cao thủ chơi Ma Sói, có tài năng bẩm sinh trong việc phân tích chi tiết và suy luận logic, đây cũng là nguyên nhân cô có thể gia nhập vào văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài.
La Phù Nhược đến phòng làm việc, Sách Tư Tiền cũng ngẩng đầu lên từ trong những biểu mẫu phức tạp, đem tài liệu mình sửa sang lại giao cho Vệ Thập Mệnh: "Đây là những biến động kinh tế của An Nhược Tố và Lương Tân Chi trong hai năm gần đây. An Nhược Tố không có gì bất thường, Lương Tân Chi thì khá đặc biệt. Từ tháng năm năm trước đã liên tục xuất hiện hơn mười lần chuyển khoản, những biến động này đều đến từ tài khoản cá nhân của anh ta, trước sau khoảng chừng hai mươi triệu tệ. Tháng mười năm ngoái anh ta lại chuyển ra thêm hơn mười hai triệu tệ nữa, số tiền này cuối cùng cũng đi vào tài khoản tư nhân nhưng lúc này đã được bảo vệ nghiêm ngặt, trong thời gian ngắn không cách nào tra được thêm thông tin."
Đang nói chuyện thì Trương Kha cũng trở về, Chu Dịch nghe tiếng cũng tụ tập lại đây. Vệ Thập Mệnh lật xem tài liệu Sách Tư Tiền đã chỉnh sửa lại trước đó: “Đứa bé chết khi mới tám tháng, nếu nghĩ như thế thì hơn mười hai hai triệu tệ của Lương Tân Chi hẳn là sẽ chuyển sang tên của Dư Thu Diệp, bên Bản tin An Đô cũng biết điều này nên nhất định sẽ tiến hành mã hóa tài khoản của Dư Thu Diệp, phòng ngừa chúng ta công kích Dư Thu Diệp từ điểm đó.”
"Hả? Em có bỏ lỡ cái gì không? Sao đi ra ngoài có một buổi sáng thôi mà nghe kịch bản này em không hiểu gì hết vậy?"
"Sáng nay tôi đến bệnh viện và biết được một vài thông tin. Đứa bé tử vong có lẽ là con riêng của Lương Tân Chi và Dư Thu Diệp, nhưng Lương Tân Chi bị vô sinh, cho nên đứa bé không phải con của anh ta, có điều là anh ta cũng không biết chuyện này." Vệ Thập Mệnh giải thích đơn giản cuộc nói chuyện giữa mình và An Nhược Tố.
Tình tiết thay đổi đột ngột làm đầu óc Trương Kha choáng váng, nhưng cậu sáng suốt không cắt ngang.
"Sau khi rời khỏi bệnh viện thì tôi đến biệt thự nơi An Nhược Tố rơi xuống và tìm thấy loa phóng thanh ghi âm tiếng khóc của đứa bé, nguồn gốc của âm thanh này có thể là cảnh tượng cùng ngày đứa bé tử vong vì nóng." Vệ Thập Mệnh nói xong, những người còn lại đều dựng cả tóc gáy.
Yên lặng một lúc lâu, Trương Kha mới thì thào mở miệng: "Đối với một đứa nhỏ như vậy có bao nhiêu thù, bao nhiêu oán? Ai mà tàn nhẫn như vậy chứ."
"Chỉ sợ chân tướng so với tàn nhẫn càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận." Chu Dịch đăm chiêu mở miệng. "Cậu tra cả buổi sáng được cái gì rồi?"
Trương Kha như cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần: "Em điều tra một vòng, cuối cùng tập trung được hai người, một người là bạn từ thời thơ ấu của An Nhược Tố, một là chị họ của cô ta. Ngày đó đứa trẻ gặp chuyện cả khu biệt thự không may bị cúp điện, camera giám sát trống nửa tiếng đồng hồ, nhưng khu biệt thự nhà họ An là khu nhà giàu nổi tiếng ở An Đô, em liên lạc với một vài bạn bè, cuối cùng phát hiện trong máy quay hành trình của một người nhìn thấy cô bạn thân này của An Nhược Tố rời khỏi khu biệt thự. Kỳ lạ chính là trong lời kể của An Nhược Tố, cô bạn thân này ngày hôm đó không có xuất hiện ở nhà họ An mà là cô ta chủ động liên lạc với bạn thân, hai người hẹn nhau ở trung tâm mua sắm và cũng là cô bạn thân đi dạo phố với cô ta..."
Trương Kha nói cô bạn thân kia làm mấy người Vệ Thập Mệnh cũng có chút ấn tượng. Dù sao ngày đứa bé gặp chuyện không may bọn họ đều đã tiến hành điều tra hết, trong đó đương nhiên cũng bao gồm luôn cô bạn thân đi cùng An Nhược Tố mua sắm ở trung tâm thương mại.
Trương Kha đã gửi thông tin tra được trước đó vào nhóm WeChat: "Từ Tư Tư, nữ, hai mươi tám tuổi, có quan hệ rất tốt với An Nhược Tố, không có ghi chép ân oán. Khi còn nhỏ gia cảnh rất tốt, có điều sau đó dần sa sút, Từ Tư Tư từng gả cho người khác, sau đó ly hôn, không có con, sống một mình, không mấy gần gũi với gia đình nhưng ngược lại thường xuyên ra vào nhà họ An. Có điều là sáng nay em điều tra lại lần nữa thì phát hiện Từ Tư Tư với Dư Thu Diệp là bạn cùng trường đại học, điều này cũng khớp với suy đoán của sếp trước đó, Từ Tư Tư có lẽ là điểm liên quan giữa Dư Thu Diệp và An Nhược Tố."
Ngón tay thon dài của Trương Kha quẹt màn hình, gửi mấy bản ghi chép khám chữa bệnh lên nhóm: "Đây là hồ sơ khám chữa bệnh của Từ Tư Tư, chứng mất ngủ của cô ta đã có từ năm năm trước. Em cố ý đi tìm chồng cũ của Từ Tư Tư và biết được lý do hai người ly hôn là vì thần kinh yếu ớt đυ.ng vào là vỡ của cô ta, chồng cô ta không chịu được cuộc sống áp lực cao như vậy nên trong lúc cãi nhau, hai người đã ly hôn. Sau khi ly hôn thì chứng mất ngủ của Từ Tư Tư càng thêm nghiêm trọng, đồng thời một năm trước bắt đầu dùng thuốc ngủ Zolpidem."
Sách Tư Tiền vỗ vai Trương Kha: "Làm tốt lắm."
Hiếm khi được nghe tiền bối khen ngợi nên Trương Kha hơi ngượng ngùng, cậu ta nhếch miệng cười có chút ngớ ngẩn.
"Những thứ này vẫn chưa đủ." Vệ Thập Mệnh tựa vào bên cạnh bàn, suy luận theo manh mối: "Vẫn còn có người cũng như điểm bùng phát và bước ngoặt ban đầu của sự việc mà chúng ta vẫn chưa tra ra được. Có thật sự là Từ Tư Tư đem đứa bé bỏ vào xe không? Mục đích cô ta làm vậy là gì? Dư Thu Diệp có vô tội hay không? Rốt cuộc là ai đã đặt loa phóng thanh trong biệt thự? Lương Tân Chi? Điều đó không có khả năng, nếu anh ta biết nội dung của loa phóng thanh thì có khi anh ta sẽ phát điên trước. Chu Dịch, cậu có thể tiếp tục làm rõ hàm lượng và nồng độ Zolpidem của bệnh nhân trong khám nghiệm tử thi hay không, xác định nguồn gốc lô hàng, so sánh với thuốc ngủ Từ Tư Tư dùng, xác định là cùng một nguồn?"
Chu Dịch sờ sờ cằm: "Để tôi liên lạc với các bạn cùng lớp của tôi một chút, họ có thiết bị và kiến thức chuyên môn về y dược nên có thể thử một lần."
Vệ Thập Mệnh gật đầu: "Có kết quả thì báo cho tôi biết. Trương Kha liên lạc với đội cảnh sát hình sự xin lệnh khám xét, phối hợp điều tra nơi ở của Từ Tư Tư, tiến hành thu thập chứng cứ."
"Được!" Trương Kha gật đầu trả lời.
"Tạm thời chúng ta không động chạm Dư Thu Diệp được nên chúng ta sẽ điều tra cha ruột đứa bé một chút vậy. Điều tra xem hướng đi của Dư Thu Diệp vào mười tám tháng trước và chớ nên kinh động đến Bản tin An Đô. Tôi vẫn tự hỏi bước ngoặt ở đâu? Điều gì đã thúc đẩy phá vỡ tất cả sự cân bằng? Ai thu được lợi từ việc đứa trẻ tử vong?"
"Cái này thì giao cho tôi đi." Sách Tư Tiền đẩy kính, "Phần lớn các hành vi của con người không thể rời bỏ tiêu dùng, bất kể là ăn, mặc, ở, đi lại đều kèm theo ghi chép chi phí, bảo đảm sẽ không kinh động đến Bản tin tiêu điểm thành phố An Đô đâu."
"Còn anh thì sao sếp?" Những người khác đều được sắp xếp thỏa đáng, trái lại kẻ cuồng công việc trước sau như một Vệ Thập Mệnh thì lại không có nhiệm vụ gì, Trương Kha nhất thời thấy hơi kỳ lạ.
Vệ Thập Mệnh nhướng mày: "Tôi? Về nhà."
Ánh mắt của những người khác lập tức tập trung lại, thẳng đến khi Vệ Thập Mệnh thật sự đi ra khỏi văn phòng, Trương Kha mới tò mò mở miệng: "Có phải sếp có bạn gái rồi không?"
Ánh mắt Chu Dịch và Sách Tư Tiền chuyển hướng sang Trương Kha, cậu ta lập tức có hơi bất đắc dĩ mà nhún vai: "Em lại nói sai hả? Em chỉ thuận miệng nói thôi."
Nhưng lại không ngờ, Chu Dịch và Sách Tư Tiền lại đồng loạt cắt ngang lời Trương Kha: "Rất có thể như cậu nói."
Trương Kha lập tức nhếch miệng cười khúc khích, sau đó lại thuận miệng bổ sung thêm một câu: "Nói không chừng có bạn trai luôn rồi."
Chu Dịch, Sách Tư Tiền "..." Thông minh không quá hai giây.
Sở dĩ kẻ cuồng công việc về nhà là vì đột nhiên nhớ tới từ lúc mình mua cá về, con cá nhà mình chưa ăn gì hết, không biết có chết đói không nữa.
Tại nơi ở của Vệ Thập Mệnh, Ngu Thất thoải mái nằm dài trong kẽ hở giữa hai đệm sô pha, bày ra tư thế cá mặn tiêu chuẩn. Thỉnh thoảng ôm điều khiển từ xa đổi một đài khác, đột nhiên một quảng cáo trên TV tiến vào tầm mắt Ngu Thất.
Quảng cáo kia là loại quảng cáo phổ biến trong một thời gian dài, phổ biến nhất vẫn là thiết bị karaoke gia đình, được xưng là mô phỏng hàng đầu của KTV, từ micro đến thiết bị hát, thậm chí có cả tính phát sóng trực tiếp, ghi âm bài hát, huấn luyện ca hát, học bài hát, hướng dẫn âm nhạc và các chức năng khác.
Mà thứ hấp dẫn Ngu Thất nhất chính là câu cuối cùng của quảng cáo kia. Giao hàng tận nơi, sử dụng miễn phí một tháng, một tháng sau nếu không hài lòng như tuyên bố thì trả hàng vô điều kiện. Lúc này Ngu Thất không hề biết độ chân thực của quảng cáo giống như độ chính xác của dự báo thời tiết, chỉ có 50%. Dù sao thì con cá ôm điều khiển từ xa cũng tin rồi.
Ngu Thất không khỏi nhớ tới tin tức xã hội về thu nhập trăm vạn mỗi tháng của một người dẫn chương trình nào đó, đôi mắt to của cậu lập tức sáng lên, vùi trong khe hở của sô pha cậu phảng phất thấy được hòn đảo nhỏ đang vẫy tay với mình.
Hơn nữa đối với ca hát, Ngu Thất có thể vỗ ngực nhỏ của mình cam đoan rằng trên thế gian không có bất kỳ sinh linh nào có thể chống đỡ được tiếng hát của tộc Linh Tịch, điều này lại trùng hợp với truyền thuyết người cá hát rất hay của thế giới này. Ngu Thất không biết rốt cuộc thế giới này có người cá hay không nhưng cậu dự định sau này có cơ hội nhất định sẽ phải định cư ở đại dương, mua một hòn đảo nhỏ, đến lúc đó cậu sẽ tìm kiếm xem trên hành tinh Thương này có người cá hay không.
Nói liền làm liền, Ngu Thất quyết định gọi điện thoại đặt hàng thiết bị karaoke dùng thử một tháng miễn phí này, thế nhưng nhảy trên bàn trà một lúc, cậu bi thương phát hiện không có thiết bị nào như điện thoại trong nhà cả. Đang rơi vào bế tắc thì thính giác nhạy bén của Ngu Thất khiến cậu bắt được tiếng xe quen thuộc, trong nháy mắt cậu vỗ đuôi một cái lên công tắc điều khiển từ xa, đồng thời thuận thế dùng đuôi ném nó về chỗ cũ, sau đó cậu nhảy lên vài lần, "tỏm" một tiếng nhảy vào trong bể cá.
Rất nhanh có tiếng mở cửa vang lên, bóng dáng quen thuộc của Vệ Thập Mệnh xuất hiện trong phòng, ánh mắt của con cá trong hồ sáng lên, cậu nghĩ điện thoại cũng có lúc được đặt xuống, đợi Vệ Thập Mệnh ngủ rồi mình sẽ lén đi qua mò mẫm gọi điện thoại hoặc gửi một tin nhắn ngắn.
Vệ Thập Mệnh đi tới gần hồ cá, anh mừng rỡ khi thấy con cá luôn hướng đuôi về phía mình cuối cùng cũng nhiệt tình, anh đi tới đâu cá liền bơi theo đó: "Xem ra là thật sự đói bụng." Vệ Thập Mệnh mua mấy loại thức ăn cho cá, đủ loại nguyên liệu, mùi vị, còn có nghe đâu là rong rêu ở biển sâu, cá nhiệt đới nhỏ và cá biển băng dương. Có thể nói, đối với con cá này, đại thám tử Vệ đã xuất ra mười hai phần kiên nhẫn của mình.
Một bên nói, một bên Vệ Thập Mệnh lấy thức ăn cho cá ra thử từng túi một.
Trong hồ, con cá vốn đã có nhiệt tình nay càng thêm nhiệt tình, phun bọt ra liên tiếp.
Ngu Thất thấy người đàn ông lại muốn bắt đầu ném rác vào bể cá, lập tức phun ra một chuỗi bong bóng kháng nghị nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn. Cậu ngạo kiều quẩy đuôi, né tránh thức ăn cho cá chậm rãi rơi xuống, tỏ vẻ mình mới chẳng thèm loại thức ăn này.
Vệ Thập Mệnh lại có vẻ vô cùng kiên trì, mặc dù cá nhỏ liên tục tránh né nhưng anh cũng không mất kiên nhẫn mà thử từng túi từng vị một.
Ngu Thất bơi đông đi tây, cảm thấy mình phải ngu lắm mới có thể ăn loại đồ ăn không tươi sống này.
Một tiếng sau, con cá trong hồ thỏa mãn phun ra bọt khí, dùng vây cá vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo của mình, cảm thán rằng đồ ăn cho cá mà nhân loại làm ra thật ngon làm sao!