Trên hành tinh Thương ngoại trừ đại dương bao la ra thì còn có sáu lục địa, ngoài hai lục địa nam bắc không có người còn có lục địa đông và tây có diện tích rộng lớn, ngoài ra còn có lục địa trung tâm bao quanh bởi biển và một lục địa quần đảo do các hòn đảo nhỏ khác nhau tạo thành.
Lục địa là nơi sinh sống chủ yếu của con người, vị trí Ngu Thất đang ở lúc này là quốc gia cường thịnh nhất lục địa phía đông, nước Thương Tư. Mà An Đô là thành phố nội địa của đất nước này, cách biển rất xa, là giao điểm nam bắc cũng như nơi giao thông trọng điểm nên phát triển rất tốt, là thành phố cấp một của nước Thương Tư.
Phía Bắc đường Đông Đoạn, phố Trung Hưng, An Đô, văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài.
Vệ Thập Mệnh đang kiểm tra lần lượt những tài liệu thu thập được về vụ việc nhà họ An gần đây, người của văn phòng thám tử không nhiều lắm, pháp y Chu Dịch, luật sư La Phù Nhược, chạy việc bên ngoài Trương Kha, kế toán Sách Tư Tiền và Vệ Thập Mệnh. Toàn bộ văn phòng chỉ có năm người nhưng cả năm người này chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã làm văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài nổi danh cả nước.
"Sếp, em nhận được giấy triệu tập của tòa án rồi, người đại diện là Bản tin tiêu điểm An Đô, khởi tố An Nhược Tố tội cố ý gϊếŧ người, người tố cáo tên Dư Thu Diệp, giám đốc điều hành công ty, hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, cũng chính là mẹ ruột đứa trẻ." Cửa phòng mở ra Trương Kha trực tiếp đi vào. Cậu ta cao một mét tám, bước đi đều mang theo gió, tay cầm một tờ giấy, tuy là nhận giấy triệu tập của tòa án nhưng trên mặt không hề có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Trương Kha đảm nhiệm công việc bên ngoài, phụ trách chạy những việc lặt vặt cho văn phòng, xuất thân từ học viện cảnh sát hình sự nổi danh cả nước, vừa mới tốt nghiệp được một năm, hai mươi bốn tuổi, trên người vẫn còn mang theo tinh thần phấn chấn và sức sống của sinh viên đại học. Tuy vị trí ở văn phòng chỉ là làm một vài việc vặt nhưng sự nhiệt tình với công việc của cậu vẫn không hề giảm.
Những người khác cũng nghe được tin tức từ giọng nói lớn của Trương Kha, tò mò nhìn xung quanh.
Vệ Thập Mệnh bình tĩnh nhận giấy triệu tập, thản nhiên nhìn lướt qua, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên một tia hắc ám sắc bén.
Hiển nhiên là Trương Kha không bình tĩnh như Vệ Thập Mệnh, cậu hưng phấn hỏi: "Sếp à, đã nhiều ngày rồi mà vẫn không có tiến triển gì, An Nhược Tố còn đang nằm viện, hiện tại mẹ ruột đứa trẻ đã xuất hiện, tình hình không ổn rồi."
Vừa lúc Chu Dịch đi tới nghe thấy Trương Kha nói thế liền cầm báo cáo vỗ vỗ lên đầu cậu: "Cậu thu lại sự phấn khích trên mặt cậu chút đi, vậy mới có thể thuyết phục thêm một tí."
Chu Dịch lớn hơn Trương Kha ba tuổi, hồi Trương Kha mới đến văn phòng là do Chu Dịch dẫn dắt, Trương Kha rất cao nhưng Chu Dịch so với cậu còn cao hơn, với lại bởi vì tính chất công việc nên anh ta có thái độ làm người hơi nghiêm túc, cũng rất chăm chỉ. Đối mặt với Chu Dịch thì Trương Kha có hơi rén một chút nên là cậu chàng vừa mới ồn ào trong nháy mắt đã im lặng như gà.
"Lần thứ hai khám nghiệm tử thi phát hiện một lượng nhỏ Zolpidem trong thận, đây là thuốc an thần thế hệ thứ ba, so với thuốc an thần thế hệ thứ nhất và thứ hai thì Zolpidem có giá cả cao, hiệu quả khi uống bằng miệng tốt hơn nhiều, không gây nghiện và có tính an toàn, thích hợp sử dụng lâu dài. Nó đạt nồng độ cao nhất trong máu sau nửa tiếng và được chuyển hóa bởi thận, tốc độ chuyển hóa cực kỳ nhanh, nếu liều lượng nhỏ thì không quá bốn tiếng sẽ chuyển hóa hoàn toàn."
Chu Dịch đưa báo cáo khám nghiệm tử thi đưa cho Vệ Thập Mệnh: "Tuy rằng phát hiện ra thuốc ngủ nhưng cũng không thể chứng minh đứa bé bị người khác bỏ lên xe, cũng không biết ai là người cho đứa bé uống thuốc nên không thể làm bằng chứng trực tiếp được. Xét nghiệm ra Zolpidem nhưng cũng không biết được chính xác hàm lượng, nồng độ cũng như nguồn gốc xuất xứ của lô thuốc, nhưng loại thuốc này cần được bác sĩ kê đơn nên chỉ có thể đến từ bệnh viện."
Việc phát hiện ra thuốc ngủ đã làm thay đổi tính chất vụ án, cố ý gϊếŧ người và tử vong do sơ suất là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Trước đó bọn họ vẫn chưa rõ một đứa trẻ tám tháng tuổi làm sao lên xe, ngoài ra tại sao đứa trẻ không phản ứng gì khi có người lái xe khiến An Nhược Tố không nhận ra có một đứa trẻ trên xe nên mới đỗ khóa xe, dẫn đến việc đứa bé tử vong do sốc nhiệt.
"Điều tra những người liên quan đến vụ án này xem có ai bị mất ngủ, có chẩn đoán của bệnh viện, xem có ai sử dụng thuốc ngủ chứa Zolpidem không." Vệ Thập Mệnh không bất ngờ mấy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Trương Kha gãi gãi cằm: "Nhưng ba ngày sau là phiên tòa bắt đầu rồi, với lại bên Bản tin An Đô bảo vệ Dư Thu Diệp rất tốt, khó mà điều tra được."
"Không cần điều tra Dư Thu Diệp, Tang Miêu Lan này không phải người đơn giản, chỉ sợ rằng họ đang chờ chúng ta điều tra Dư Thu Diệp, theo tình hình trước mắt mà nói hiện tại cô ta là người bị hại, nếu chúng ta hấp tấp điều tra thì chẳng khác nào đưa dư luận đến tay Tang Miêu Lan." Nhắc đến Tang Miêu Lan, Vệ Thập Mệnh hơi nhíu mày.
"Sếp! Em không nhìn nhầm nha, em vậy mà thấy được hai chữ chán ghét trên mặt sếp, Tang Miêu Lan này rốt cuộc là người như thế nào thế?" Trương Kha đột nhiên kêu to, vẻ hiếu kỳ hiện rõ không thôi.
Vệ Thập Mệnh nhíu mày, khẽ mỉm cười ẩn ý: "Tôi tin chắc không bao lâu nữa cậu sẽ hiểu thôi."
Bỗng nhiên Trương Kha cảm thấy hơi lo sợ bất an, nhưng đồng thời cũng càng cảm thấy tò mò. Về người đàn ông Vệ Thập Mệnh này, trước khi cậu ta vào văn phòng thám tử thì tên tuổi anh đã vang dội, sau khi vào thì mới biết lãnh đạo nhà mình như một cái máy, một cái máy có chỉ số IQ cao, không cảm xúc, không điểm yếu, một cái máy hoàn mỹ mạnh mẽ không chê vào đâu được. Dù trải qua bất kể vụ án như thế nào anh cũng nắm quyền kiểm soát, thành thạo giải quyết các vụ án treo, bất kể những tội ác làm người ta phẫn nộ ra sao cũng không làm anh sinh ra tâm tình dao động, vậy mà bây giờ anh lại thể hiện rõ sự chán ghét không chút che giấu nào đối với một người như thế, trong nháy mắt đã châm lên sự tò mò của Trương Kha.
Phớt lờ ánh mắt bát quái đang phát sáng của Trương Kha, Vệ Thập Mệnh nói tiếp: "Điều tra những người tiếp xúc với vợ chồng An Nhược Tố trước và sau khi vụ việc xảy ra, hơn nữa những người này đều là người quen, tác dụng của thuốc ngủ không quá bốn tiếng, nói cách khác người này tin rằng trong vòng bốn tiếng sau khi cho đứa bé uống thuốc ngủ An Nhược Tố sẽ cãi nhau với Lương Tân Chi, sau đó sẽ lái xe ô tô rời khỏi nhà họ An rồi đỗ xe ở chỗ ánh nắng chiếu thẳng xuống. Người này chắc chắn có nền tảng tài chính nhất định, không ai đề phòng khi ra vào nhà họ An, biểu hiện bề ngoài vô cũng ôn thuận, có quan hệ tốt với nhà họ An cũng như có tiếp xúc với Dư Thu Diệp ở mức độ giao lưu, xác xuất lớn là độc thân, sống một mình."
Tâm tư Trương Kha còn đang bị sự tò mò khıêυ khí©h bỗng lập tức trợn mắt há hốc mồm, không hiểu sao manh mối tưởng như đứt đoạn lại đột nhiên xác định được phạm vi của kẻ tình nghi, hơn nữa phạm vi còn rất nhỏ, đầu óc cậu choáng váng, theo bản năng hỏi lại: "Tại sao là độc thân, sống một mình?"
"Đoán, đi làm việc đi." Vệ Thập Mệnh nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Tôi đến bệnh viện một chuyến."
Nhìn Vệ Thập Mệnh rời đi, Trương Kha không nhịn được mà cảm thán: "Trực giác của đàn ông thật là đáng sợ!"
Chu Dịch nhìn Trương Kha một lúc, không khỏi hoài nghi tại sao con hàng này có thể tốt nghiệp được Học viện cảnh sát hình sự được: "Người có thể làm ra loại hành vi mưu hại trẻ em vô tội như thế này thì tâm lý bản thân họ sẽ không lành mạnh, rất có thể là thiếu cảm giác nương tựa và an toàn, người độc thân trừ khi có cuộc sống sinh hoạt phong phú thì bình thường họ rất thiếu nguồn nuôi dưỡng cảm xúc, với những người sống người nhà thì họ có tình cảm gia đình nặng hơn nên rất khó làm ra hành vi cực đoan như thế này. Độc thân, sống một mình, thiếu giao tiếp, áp lực tinh thần lớn, mất ngủ, tích lũy nhiều cảm xúc tiêu cực, tinh thần sắp sụp đổ nên hẳn là dễ tìm, nhớ về trước buổi trưa đấy." Nói xong vỗ vai Trương Kha rồi cũng rời khỏi phòng.
Trương Kha lắc lắc đầu, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền nát lần nữa. Có điều cậu ta cũng nhanh chóng lấy lại ý chí chiến đấu, một đường mang theo gió rời khỏi văn phòng, quyết định điều tra rõ ràng trước buổi trưa.
Nhìn bóng dáng Trương Kha rời đi, La Phù Nhược đang ăn sáng cảm thán một câu: "Tuổi trẻ thật là tuyệt." Lập tức nhận được ánh mắt ân cần hỏi thăm của đồng nghiệp còn lại. Dù sao ở văn phòng thám tử này trừ Trương Kha mới tốt nghiệp ra thì La Phù Nhược là nhỏ nhất, hai mươi lăm tuổi, một MC nghiệp dư, có nhà có xe, có thể nói là sự nghiệp thành công. Để đạt được trình độ này ở hai mươi lăm tuổi, đừng nói là phụ nữ, đàn ông còn chẳng có mấy người. Nhưng cô gái mới lớn này cũng không thoát khỏi vấn đề nhức đầu mà bao phụ nữ khác gặp phải đó là xem mắt.
Sách Tư Tiền đẩy kính, ánh mắt quay lại trước màn hình máy tính, hỏi: "Trong nhà lại thúc giục em đi xem mắt nữa à?"
Ngay lập tức La Phù Nhược như được mở máy, một bên lịch sự ăn bánh bao, một bên thao thao bất tuyệt chuyện xem mắt ly kỳ của mình: "Lần đầu tiên gặp mặt em đã mượn tiền em, hơn nữa có thể là nghe mẹ em bảo em có nhà nên mặt mày vui mừng nói bây giờ con gái có nhà riêng không nhiều lắm, sau này kết hôn hai chúng ta có thể bớt được áp lực mua nhà, em phục luôn, định trực tiếp đến ổ nhỏ em tự mua ở hay gì, em khinh! Mơ đẹp quá nên em hất cho gã ta ly rượu cho gã tỉnh lại! Haiz anh nói coi đàn ông bây giờ bị làm sao thế?"
Sách Tư Tiền: "Anh cũng là đàn ông."
La Phù Nhược: "À quên." La Phù Nhược thờ ơ nuốt miếng bánh bao cuối cùng.
Sách Tư Tiền: ? ? ?