Chương 4

Âm thanh xung quanh rất ồn ào, còn có những người khác đang phỏng vấn. Sau khi Tang Miêu Lan giải thích về hiện trường xong dường như không còn manh mối gì nữa nên đã đổi đề tài.

"Nửa tháng trước, sau khi tin tức về cháu bé tử vong vì sốc nhiệt trong xe ô tô được nổ ra thì các bên đã nhanh chóng áp dụng các biện pháp và hành động, nhưng do gia đình An Nhược Tố đứng trước quá nhiều áp lực đã từ chối sự điều tra của cảnh sát, thay vào đó họ ủy thác toàn bộ việc điều tra cho văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài. Nhưng tất nhiên, đối mặt với sự thật đơn giản như vậy dù Vệ Thập Mệnh có là kỳ tài trời sinh cũng không thể xoay chuyển được trời đất. Anh không thể tìm được bằng chứng minh oan cho An Nhược Tố, đã trải qua nửa tháng xôn xao, dù An Nhược Tố không nhận sự trừng trị của pháp luật nhưng chung quy cũng không thoát khỏi sự lên án của lương tâm nên mới phải nhận hậu quả ngày hôm nay."

"Ngoài ra, dựa vào thông tin độc quyền thì hiện tại chúng tôi đã liên lạc được với mẹ ruột cháu bé. Chỉ cần mẹ ruột cháu bé khởi kiện, yêu cầu cảnh sát can thiệp điều tra thì Vệ Thập Mệnh sẽ không thể tiếp tục phá án, An Nhược Tố và nhà họ An cuối cùng sẽ không thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật."

Ngu Thất đỡ nửa người trên của mình, thỉnh thoảng vẫy vẫy đuôi nhỏ về phía trước. Bấy giờ cậu mới nhận ra có chỗ nào không ổn, trong lời giải thích của nữ phóng viên này có sự thiên vị, trong mắt cô ta hình như không hề coi trọng Vệ Thập Mệnh, với cả cô ta cũng có phán đoán riêng của mình về toàn bộ sự việc này.

Ống kính quay lại vị trí của nữ phóng viên, Tang Miêu Lan nở nụ cười máy móc nói: "Vụ việc An Nhược Tố nhảy lầu đã tụ tập không ít người dân đến xem tại khu biệt thự này, sau đây chúng tôi sẽ phỏng vấn ngẫu nhiên vài người dân tại hiện trường và hỏi xem ý kiến của họ về vụ việc này như thế nào."

Hình ảnh không ngừng thay đổi theo chuyển động của Tang Miêu Lan, sau khi cô tìm được một đôi vợ chồng trung niên mặc đồ ngủ thì đưa micro tới trước mặt hai người: "Xin chào, tôi là Tang Miêu Lan, phóng viên của Bản tin tiêu điểm thành phố An Đô, tôi có thể phỏng vấn hai người vài câu không?"

Cặp vợ chồng trung niên có hơi sững sờ trước máy quay nhưng nhanh chóng hào phóng gật đầu, không có chút lo lắng nào.

"Hai người đã ở trong khu này bao lâu rồi? An Nhược Tố bình thường là người như thế nào?"

Người trả lời là người vợ, một phụ nữ trung niên có phong thái của người tri thức, nhìn qua trông khá dễ gần, thậm chí có thể nói là hiền lành: "Chúng tôi sống ở khu biệt thự này hơn mười năm rồi, về phần An Nhược Tố thì bình thường chúng tôi không giao tiếp nhiều lắm, nhưng trông cô ấy có vẻ cũng là người tốt bụng. Chỉ có điều hai vợ chồng họ vẫn không có con, lúc trước tôi có nghe nói hai người họ mới nhận nuôi một đứa bé, vậy mà không ngờ lại xảy ra sự việc này.”

"Vậy không biết bình thường An Nhược Tố có bất mãn gì với đứa con nuôi này không?"

"Cái này thì tôi không nghe nói, cô ấy rất thích trẻ con, dù sao cũng trông mong nhiều năm rồi, có lẽ do chưa từng làm mẹ nên cổ mới bất cẩn như thế chăng..."

Người vợ trung niên chưa nói xong đã bị Tang Miêu Lan ngắt lời, cô ta cười nói: "Nhưng điều này không cẩn thận đã tước đi sinh mạng của đứa bé, hơn nữa theo tôi được biết là vài ngày nữa mẹ ruột của cháu bé sẽ khởi kiện vụ án này với tội cố ý gϊếŧ người.”

“Kênh của chúng tôi đã liên hệ được với mẹ ruột của cháu và đã ký kết thỏa thuận bảo mật có liên quan, đó là không tiết lộ thông tin cá nhân của mẹ ruột cháu bé. Có điều dù hành vi của An Nhược Tố không phải cố ý gϊếŧ người nhưng cũng do sơ suất mà dẫn đến tử vong, tôi tin rằng cuối cùng pháp luật sẽ đưa ra những phán quyết công bằng!”

“Thêm vào đó người thụ lý vụ án này, Vệ Thập Mệnh sợ là cũng phải nếm thử thất bại, thậm chí nhất định sẽ bị nghi ngờ và liên lụy.”

Tang Miêu Lan nói xong lại đưa micro phỏng vấn đến trước mặt đôi vợ chồng: “Cô có tiện tiếp tục phỏng vấn không? Tôi vẫn còn vài câu hỏi muốn hỏi thêm một chút."

Nét mặt người vợ vẫn ôn hòa như cũ, bà cười duyên dáng nói: "Xin lỗi, tôi không tiện."

Cảnh tượng bỗng khó xử vô cùng, Tang Miêu Lan chưa từng gặp chuyện này bao giờ, đang suy nghĩ câu hỏi tiếp theo thì bị mắc kẹt, cô ta theo bản năng nhìn qua người đàn ông bên cạnh người phụ nữ.

"Vợ tôi không tiện, tôi cũng không tiện, thật ngại quá, chúng tôi xin phép đi trước."

Những khán giả đang hăng hái hóng biến nửa đêm trong nháy mắt bị nhét cho một bát cơm chó, nhìn cặp vợ chồng trong ống kính dắt nhau rời đi họ đều cảm thấy cơm chó này ăn rất no. Tất nhiên, vẫn có nhiều người trách móc thái độ của cặp vợ chồng kia đồng thời rất tán thành với quan điểm của Tang Miêu Lan.

Tang Miêu Lan nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đúng lúc Vệ Thập Mệnh ra ngoài sau khi tra xét xong hiện trường, ngay lập tức các phóng viên nhà báo vọt tới, giơ micro trước mặt anh và đặt câu hỏi liên tục.

"Anh Vệ Thập Mệnh, xin hỏi anh thấy thế nào về việc An Nhược Tố tự sát?"

"Anh Vệ Thập Mệnh, anh sẽ tiếp tục thụ lí vụ án này sao?"

"Chuyện đêm nay anh có nghĩ là do An Nhược Tố sợ tội nên tự sát không?"

Vệ Thập Mệnh cản micro, mặt không đổi sắc đi về phía chỗ để xe, rõ ràng là không muốn trả lời mấy vấn đề này.

Tang Miêu Lan chen chúc trong đám phóng viên, mắt thấy Vệ Thập Mệnh chuẩn bị rời đi cô ta đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Vệ Thập Mệnh! Bất chấp tính mạng của một đứa bé để bảo vệ An Nhược Tố, có phải có nguyên nhân gì trong đó mà mọi người không biết đúng không?"

Chân của Vệ Thập Mệnh dừng lại.

Khung cảnh im lặng.

Danh tiếng của Vệ Thập Mệnh rất cao, uy tín của văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài cũng rất cao, trước đó Vệ Thập Mệnh chưa bao giờ thua kiện hay mắc sai lầm trong những vụ án mà anh tiếp nhận, tự anh thành danh, cũng chưa từng có ai dám chất vấn anh như thế. Mọi người theo bản nặng nhìn về phía Tang Miêu Lan, thấy rõ logo trên người cô ta trong lòng cũng hiểu rõ vài phần.

Bản tin tiêu điểm thành phố An Đô là một chương trình khá hot trong một năm trở lại đây, chương trình này không chỉ có vị trí trên tivi mà còn ký kết livestream với các nền tảng phát sóng trực tiếp, được cho là ở đâu có biến thì sẽ có livestream hai mươi bốn giờ một ngày. Sau khi chương trình này phát sóng đã liên tục phơi bày ra thông tin nội bộ của nhiều ngành nghề, thu về một lượng lớn người hâm mộ.

Với sự nổi tiếng của Bản tin tiêu điểm thành phố An Đô thì quả thực không cần sợ hãi Vệ Thập Mệnh. Việc hai người đối chọi gay gắt này hôm nay khiến cho mọi người đều liều mình giơ camera lên mà ấn nút, mong chờ diễn biến tiếp theo.

Dù sao cũng qua nửa tháng sau khi Vệ Thập Mệnh tiếp nhận vụ án rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển gì. Giờ mà giao chiến với chương trình này thì có khi sẽ có thêm tin tức gì đó.

Trong chốc lát chỉ còn lại tiếng tách tách của camera và ánh đèn flash không ngừng chớp tắt trên người Vệ Thập Mệnh và Tang Miêu Lan đang cầm micro.

Vệ Thập Mệnh cười khẽ: "Hẹn gặp lại ở tòa án." Nói xong xoay người rời đi, động tác thoạt nhìn không chút do dự.

Các phóng viên tại hiện trường cảm thấy khá thất vọng khi không thấy được đại thám tử Vệ oán người, bởi vì cái miệng có thể làm chết người của anh cũng nổi tiếng không kém gì năng lực làm việc.

Trong lòng Tang Miêu Lan lộp bộp một chút, cô ta đang suy nghĩ xem Vệ Thập Mệnh có ý gì? Có điều dù trong lòng bất an nhưng trên mặt cô ta vẫn điềm tĩnh như cũ, đối mặt với ống kính Tang Miêu Lan vẫn ung dung bình thản: "Xem ra đây là chiến thư của thám tử Vệ, tôi cũng rất chờ mong ngày mở phiên tòa. Tiếp theo chúng ta hãy xem xét lại vụ án từ đầu tới cuối..."

Sau khi Vệ Thập Mệnh rời đi thì tại hiện trường cũng không còn gì để nói, phần lớn phóng viên cũng lần lượt rời đi theo, có vài phóng viên ở lại tìm đề tài phỏng vấn như Tang Miêu Lan.

Ngu Thất vẫy đuôi nghe bình luận trên tivi. Cậu đã hiểu cơ bản sự việc qua lời giải thích của Tang Miêu Lan. Bắt đầu sự việc là một cặp vợ chồng. Bà An tức An Nhược Tố, cũng chính là người phụ nữ sơ ý bỏ quên đứa bé trong xe kia.

An Nhược Tố và Lương Tân Chi quen biết nhau hồi đại học, sau khi tốt nghiệp thì nhanh chóng kết hôn, hai người khi đó cũng là một đoạn giai thoại, dù sao cũng là trai tài gái sắc, hơn nữa tên hai người ghép lại vừa vặn là một câu thành ngữ "An Chi Nhược Tố"*, bình thường mọi người hay trêu Lương Tân Chi chính là chân mệnh thiên tử mà An Nhược Tố còn thiếu sót.

*An Chi Nhược Tố: bình chân như vại, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng sau sáu năm kết hôn hai người vẫn chưa có con. Ba mươi tuổi mới đủ tuổi nhận con nuôi theo quy định pháp luật và cuối cùng họ cũng đã nhận nuôi một đứa bé hai tháng tuổi vào đầu năm nay.

Tuy nhiên cuộc sống họ không vì chuyện nhận con nuôi mà yên ổn, ngược lại còn dấy lên sóng gió. Vợ chồng hai người vì chuyện nuôi dạy con cái mà bắt đầu tích lũy mâu thuẫn, cãi vã ngày càng gay gắt.

Nửa tháng trước, hai người lại phát sinh tranh cãi dữ dội, sau khi cãi nhau An Nhược Tố tức giận lái xe bỏ đi, sau đó đỗ xe ở bãi xe ngoài trời còn mình đi mua sắm ở cửa hàng gần đó.

Nhưng lúc này đang là mùa hè nóng nhất trong năm ở An Đô, giữa trưa nóng vô cùng, nhiệt độ bình quân có khi vượt hơn bốn mươi độ chưa kể là ánh nắng chiếu thẳng xuống xe.

Hai tiếng sau, một nhân viên công tác ở bãi xe ngoài ý muốn phát hiện có một đứa bé nằm bất động trong xe nên lập tức huy động mọi người xung quanh hạ nhiệt độ cho chiếc xe và tìm kiếm chủ xe.

An Nhược Tố nhận được điện thoại vội vã chạy tới bãi đỗ xe mở cửa nhưng đứa bé đã tử vong do nhiệt độ quá cao. Bởi vì lúc đó có nhiều người biết chuyện hơn nữa thân phận của An Nhược Tố đặc biệt nên chuyện này giống như nhiệt độ mùa hè, nhanh chóng bao phủ toàn bộ An Đô, đồng thời do mạng xã hội mà lan tận đến nước Thương Tư.

Nhà họ An ở An Đô có địa vị cực kì cao, từ kinh doanh đến chính trị đều có người nhà tham gia nên vì vậy mà vụ của An Nhược Tố nổ ra lập tức làm mọi người quan tâm. Thêm nữa là đứa bé không phải con ruột của An Nhược Tố, rất nhiều tin tức cùng những phát ngôn tiêu cực nhanh chóng chiếm xu hướng, đẩy An Nhược Tố ra trước mặt công chúng.

Nhưng trong tình huống này An Nhược Tố lại không ủy quyền điều tra vụ việc cho cơ quan chức năng mà đem toàn quyền điều tra ủy thác cho văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài, và đương nhiên là Thập Mệnh Cửu Hoài sẽ tiếp nhận rồi. Vậy nên trong khoảng thời gian ngắn bốn phía đã nổi lên không ít lời đồn và thuyết âm mưu.

Nửa tiếng sau khi Tang Miêu Lan thuật lại hoàn chỉnh vụ án thì Ngu Thất mới nhớ ra đây là livestream, sau khi Vệ Thập Mệnh rời khỏi hiện trường rất có thể là đang trên đường về nhà.

Ngu Thất xoay đầu duỗi cái móng vuốt mập mạp đặt lên nút màu đỏ trên điều khiển, TV lập tức tối sầm lại, trong phòng lần nữa khôi phục sự yên lặng. Ngu Thất nghiêng đầu nhỏ cẩn thận lắng nghe, quả nhiên chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng ô tô đến gần. Cậu không dám kéo dài nữa mà lạch cạch nhảy xuống bàn trà, hổn hển bò đến mép bể cá, sau đó giữ lực ở đuôi nhỏ thử bật nhảy hai lần trên mặt đất rồi tìm một góc độ và lấy đà bật mạnh lên về phía trước.

Sau khi cậu rơi tõm xuống trong phòng lập tức yên lặng trở lại.

Trong bể Ngu Thất đã quay lại hình dạng cá của mình, cá koi vàng chìm xuống đáy bể, nhàn nhã vẫy đuôi.

Rất nhanh, có tiếng mở cửa vang lên, một người cao to xuất hiện, ánh đèn đường bên ngoài chiếu lên đường nét của anh, bóng người cao lớn như lấp đầy khung cửa.

Vệ Thập Mệnh không vào nhà liền mà đứng ở cửa hút thuốc, ánh lửa của điếu thuốc chập chờn, khói mù lượn quanh bị thổi bay ra ngoài, hút xong dập tắt tàn thuốc Vệ Thập Mệnh mới bước vào trong phòng.

Thẻ phòng vang lên tiếng nhỏ, cả phòng đột nhiên sáng lên.

Vệ Thập Mệnh thuận tay đóng cửa, thay giày đi đến sô pha ngồi xuống, thân ảnh cao lớn nằm dài trên ghế trông vô cùng lười biếng, thám tử Vệ đang buông lỏng cơ thể bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt nhìn mình như có như không từ phía sau.

Vệ Thập Mệnh quay đầu lại nhưng chỉ thấy bể cá kiểu vách tường, bên trong chỉ có máy lọc oxy im lặng sủi bọt, dưới đáy bể chính là con cá koi màu vàng kim đang thong dong bơi qua bơi lại.

Vệ Thập Mệnh day trán, nghĩ rằng chắc do gần đây mình hơi mệt mỏi, thần kinh khá nhạy cảm, anh thở dài sau đó rót cho mình ly nước đi tới bể cá nhìn con cá nhỏ bên trong.

Cá nhỏ vô tri vô giác, bơi từ nam tới bắc rồi lại bơi từ bắc tới nam, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình tẻ nhạt đến mức nào. Người đàn ông khom lưng khẽ cười, âm thanh đầy truyền cảm vang lên: "Người ta nói trí nhớ của cá chỉ có bảy giây, nên là dù ở trong bể cá này suốt đời cũng sẽ không thấy nhàm chán."

Hiếm khi thấy được thám tử Vệ bùi ngùi như thế mà một giây sau anh liền thấy con cá vàng nhỏ trong bể phun ra bong bóng, sau đó vẫy rồi xoay đuôi về phía mình.

Vệ Thập Mệnh cũng không nghĩ nhiều, nhíu mày nói: "Còn rất kiêu ngạo."

Ngồi trong phòng khách không bao lâu thì chuông đồng hồ chỉ bốn giờ. Vệ Thập Mệnh xoay người vào phòng ngủ, hiển nhiên là định rửa mặt rồi ngủ.

Phòng khách lần nữa tối lại, Ngu Thất vẫy đuôi trong bể, nhẹ nhàng rơi xuống trên bãi cát trắng dưới đáy bể, vây cá vô thức vẫy trên cát như đang suy nghĩ gì đó. Dần dần đuôi cá không còn đong đưa, cơ thể nhỏ hình người nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng nằm xuống từ từ nhắm mắt lại.

Tộc Linh Tịch đã sớm tiến hóa tới vô cùng gần với con người, ngay cả cách sống cũng dần nhân loại hóa. Đã từ lâu rồi Ngu Thất không còn để hình dạng cá đi ngủ, thậm chí sau khi ngủ, hai vây cá mỏng còn phủi xung quanh tựa như đang tìm chăn.