Chương 19

Vệ Thập Mệnh lái xe đến bệnh viện lần nữa, cuộc nói chuyện vừa rồi với Lưu Trúc có quá nhiều điểm đáng ngờ, đủ để phủ định suy đoán của bọn họ lúc trước. Ngoại trừ hai điểm La Phù Nhược nói thì còn có nguyên nhân cái chết của Lương Tân Chi, người bình thường rất khó bị dọa chết tươi như vậy, huống chi Lương Tân Chi còn xuất hiện nhân cách lãnh đạm. Với cảm xúc và tình cảm cùng suy yếu thì anh ta hẳn là ngay cả sợ hãi cũng khó có thể cảm nhận được chứ nói chi đến bị dọa chết, giống như Vệ Cửu Hoài, tinh anh từng bí mật phục vụ trong bộ đội đặc chủng nhưng cuối cùng lại bị dọa chết, thật buồn cười làm sao.

Nhưng cuối cùng Vệ Thập Mệnh vẫn không gặp An Nhược Tố, bởi vì khi đến bãi đỗ xe của bệnh viện thì anh nhận được một file mã hóa do Lưu Trúc gửi tới.

"Tôi cũng không biết trong file này là cái gì, đây là mấy ngày trước khi Lương Tân Chi xảy ra chuyện gửi cho tôi, anh ấy dặn tôi nếu sự tình phát triển đến thời điểm ảnh hưởng đến An Nhược Tố thì hãy gửi file này cho người có quyền điều tra. Tôi đoán hiện tại anh hẳn là đang trên đường đi gặp An Nhược Tố, nhưng tôi không cách nào đoán được anh gặp An Nhược Tố xong sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào, cho nên tôi gửi file này cho anh, sau khi xem qua nên xử lý như thế nào thì tùy anh quyết định."

Sau khi đọc tin nhắn của Lưu Trúc xong Vệ Thập Mệnh không vội vã vào bệnh viện mà mở file ở bãi đậu xe. Tuy nhiên, sau khi nhấp vào tệp thì trên trang đầu tiên xuất hiện một dòng chữ lạ: Mở tệp này có nghĩa là bạn có thể rơi vào tình huống sinh tử, vui lòng quyết định cẩn thận.

Cho dù vệ Thập Mệnh luôn bình tĩnh cũng không khỏi nhướng mày, anh cảm thấy những lời này có hơi buồn cười, giống như mấy tình tiết trong phim kinh dị cũ vậy. Hơn nữa dựa theo nhân cách lạnh nhạt của Lương Tân Chi thì hẳn là sẽ không có loại ý tốt này nên Vệ Thập Mệnh không do dự mà tiếp tục mở file.

Quả nhiên sau trang đầu tiên, trang thứ hai bắt đầu với một bài viết: Tôi sẽ không có ý tốt như vậy, nhưng cô ấy yêu cầu tôi dành vài giây suy nghĩ trước khi làm bất cứ điều gì cho người khác. Những điều tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được, tôi bị nhiễm một cái gì đó nguy hiểm, có tính lây lan, không chắc chắn và có thể gây tử vong. Khi bạn mở file này có lẽ bạn sẽ bị nhiễm bệnh hoặc có lẽ không, tôi không thể nói quá nhiều về nó, biết nhiều hơn thì rủi ro càng lớn. Tôi chỉ có một yêu cầu rằng mọi thứ nên dừng lại ở đây, đừng để cô ấy biết sự thật, đừng điều tra nữa, kết thúc từ chỗ tôi đi, dưới đây là hai file có lẽ có thể trả lời một phần nghi ngờ của bạn.

Vệ Thập Mệnh không khỏi nhíu mày, nội dung trang thứ hai so với trang đầu tiên càng làm cho người ta khó hiểu, nhìn giọng điệu của Lương Tân Chi giống như là biết mệnh của mình không còn lâu nữa vậy. Lại nhớ đến nơi ở của anh ta sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi nào, ngoại trừ sạch sẽ thì hiện tại nghĩ lại thì thấy ngập tràn cảm giác nghi thức. Lương Tân Chi mỗi ngày đều tràn ngập cảm giác nghi thức, quét dọn nhà cửa, nhà cửa mà lộn xộn sẽ làm cho An Nhược Tố có khả năng đến đây không thoải mái. Vệ Thập Mệnh cau chặt mày, anh tiếp tục nhìn xuống, về phần nguy hiểm như đã nói ở trên thì anh hoàn toàn không quan tâm.

Sau phần tự bạch ngắn ngủi của Lương Tân Chi chính là hai file, bản đầu tiên là hợp đồng ký với Dư Thu Diệp, trên đó ghi lại giao dịch anh ta dùng một ngàn bốn trăm vạn mua đứa bé, có chữ ký của hai người, còn có một vài điều khoản khác. Tài liệu thứ hai là báo cáo chẩn đoán của An Nhược Tố, chẩn đoán suy nhược sinh lý và tâm lý nghiêm trọng, điều trị giải mẫn cảm thất bại, không thể chữa khỏi.

Nửa tiếng sau, Vệ Thập Mệnh lặng lẽ lái xe rời khỏi bệnh viện, trở về văn phòng.

Lúc Vệ Thập Mệnh trở về văn phòng thì mọi người đang ăn trưa. Mặc dù là đồ ăn mua bên ngoài nhưng bày đầy một bàn. Trên cái ghế bên cạnh bàn, Hắc Tử đang vùi đầu vào một đĩa cá hấp, không còn thấy vẻ cao lãnh lúc ban đầu nữa.

Chu Dịch đưa cho Vệ Thập Mệnh một bộ bát đũa, Vệ Thập Mệnh tiện tay tiếp nhận, thuần thục gia nhập đội ngũ ăn trưa, vì thế buổi trưa nắng đẹp, trong văn phòng khắp nơi đều tràn ngập mùi thức ăn, còn có tiếng mọi người ăn uống say sưa, có thể nói là một cảnh vui vẻ.

Ngoại trừ con cá đói trong chiếc khăn quanh cổ con mèo. Ngu Thất theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ của mình, cậu yếu ớt thở dài, sau đó ôm cái đuôi của mình mà gặm.

Cũng may tốc độ ăn cơm của mọi người rất nhanh, không bao lâu đã kết thúc bữa trưa. Lúc này Ngu Thất mới buông tha cho cái đuôi của mình.

"Có manh mối gì về cha ruột của đứa bé không?" Vệ Thập Mệnh kết nối điện thoại với máy tính và xuất file trong điện thoại ra, nhưng anh chỉ xuất file đầu tiên về giao dịch của Lương Tân Chi với Dư Thu Diệp.

Trương Kha đúng lúc đứng bên cạnh Vệ Thập Mệnh, nhìn thấy nội dung anh xuất ra thì không khỏi bất ngờ: "Đm! Này là thật hay giả vậy? Sếp, anh lấy nó ở đâu thế? Hợp đồng này rõ ràng là vi phạm pháp luật, người như Lương Tân Chi sao lại không biết chứ."

La Phù Nhược nghe tiếng cũng nhìn lại, cô lướt qua file rồi vỗ vai Trương Kha: "Chàng trai, cậu còn trẻ, con người mà, có đôi khi thích tự lừa mình dối người như vậy đấy. Cho dù biết không có hiệu quả pháp lý nhưng cũng muốn ký một phần thỏa thuận như vậy, một bên làm chuyện vi phạm pháp luật, một bên lại hy vọng đối phương tuân thủ quy tắc, hy vọng dùng cái này trói buộc người khác, cứ thế cam tâm tình nguyện mà lưu lại chứng cứ tội lỗi."

"Có lý! Chị La, chị biết nhiều quá." Trương Kha vô cùng tán thành gật đầu.

La Phù Nhược tát vào vai Trương Kha một cái: "Gọi chị nghe khách sáo quá, mai mốt gọi anh đi!"

"Hả?" Trương Kha mơ màng nhìn La Phù Nhược, người này rõ ràng còn không cao bằng mình nhưng lại mạnh mẽ nhón chân vỗ bả vai mình.

Đang nói chuyện thì có người gõ cửa vào văn phòng, mọi người theo tiếng nhìn lại, phát hiện đó là một người lạ mặt. Người nọ cười tiến lên chào hỏi Vệ Thập Mệnh sau đó đi đến bên cạnh con mèo, một tay bế mèo đang liếʍ móng vuốt lên: "Cảm ơn mọi người đã chiếu cố Hắc Tử nhà tôi, mấy ngày nay nó cứ chạy ra ngoài mãi."

Lúc này mọi người mới nhận ra đây chính là chủ nhân của con mèo, hơn nữa rõ ràng còn quen biết với sếp.

La Phù Nhược có ấn tượng tốt về mèo, cô yêu mèo và từng là chủ mèo một thời gian, vì thế cô bước tới và hào phóng đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là La Phù Nhược."

Người nọ mang nụ cười của anh trai hàng xóm bắt tay với La Phù Nhược một cái: "Xin chào, tôi là Trương Triệu."

La Phù Nhược như hiểu ra gì đó nói: "Tôi hiểu rồi, cha anh họ Trương, mẹ anh họ Triệu đúng không?"

Trương Triệu lắc đầu: "Mẹ tôi họ Trương, bác sĩ đỡ đẻ cho tôi họ Triệu."

La Phù Nhược hơi ngẩn người, cảm thấy cái tên này có hơi không có tâm: "Vậy bác sĩ kia hẳn là rất đặc biệt đi."

Trương Triệu gật đầu. "Rất đặc biệt, bởi vì sau đó ông ấy trở thành cha tôi."

La Phù Nhược: "???"

Mọi người: "...""

Bầu không khí nhất thời có hơi vi diệu, La Phù Nhược đành phải không nói gì để giảm bớt bầu không khí, cô đưa tay sờ sờ Hắc Tử: "Này là do quá trắng nên mới gọi là Hắc Tử hả?"

Trương Triệu khó hiểu nhìn La Phù Nhược: "Không phải, sao phải bởi vì quá trắng mới gọi là Hắc Tử chứ."

"Thế tại sao lại gọi nó là Hắc Tử thế?" La Phù Nhược khó hiểu không ngừng.

Trương Triệu rất vô cùng tự nhiên trả lời: "Bởi vì mẹ nó tên là Cờ Vây á."

Bàn tay đang chạm vào con mèo của La Phù Nhược lập tức cứng đờ, cô cũng cảm thấy đầu mình như bị một bàn cờ vây đập mạnh một cái. Đây là cái logic gì thế? Có người đặt tên vậy luôn hả?