Chương 52. Tập đoàn Thẩm thị đổi chủ

Thẩm Quân Trạch ngồi ở trong một phòng khác nhận ra giọng nói của người này, đôi con ngươi màu nâu đen tràn ngập sắc lạnh.

Hoắc Sơ Ngưng ngồi một bên, tràn đầy đố kỵ, cô ta cũng vô cùng thích bộ trang sức này, vốn tưởng rằng cũng chỉ một ngàn vạn, cô ta có thể lấy được tới tay.

Không nghĩ tới lập tức trực tiếp lên tới 4000 vạn rồi lại tăng tiếp lên một trăm triệu, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, vẻ mặt sắc lạnh, không biết suy nghĩ cái gì, cô ta cắn môi đỏ, trong nháy mắt ghen ghét người có được bộ trang sức kia.

Tô Uyển kinh ngạc nhìn người hầu đưa tới bộ trang sức, thấy An Dật Thần trực tiếp đẩy đến trước mặt mình.

“Sẽ không phải… không phải là cho cháu chứ?” Cô không thể tin tưởng hỏi.

“Không thì sao? Coi như một phần lễ vật, con gái cũng không thể không có trang sức, cũng không thể bị người khác coi thường.” Hắn ôn hòa nói.

“Nhưng cái này cũng quá quý trọng…” Nhấp môi đỏ nói.

“Nhận lấy đi, cháu cũng biết tiền đối với chú với mợ của cháu mà nói thì cũng không có ý nghĩa gì.” Nhìn bộ dáng rối rắm của Tô Uyển, cười nói: “Bằng không thì cháu khen tôi vài câu, gần đây anh ấy không để ý tới tôi.”

Thấy An Dật Thần đã nói đến mức này, Tô Uyển nói: “Cảm ơn mợ.”

Dưới yêu cầu của hắn, Tô Uyển đeo bộ trang sức này lên, trang sức cao quý không làm Tô Uyển có cảm giác nhà giàu mới nổi, ngược lại càng tôn lên sự cao quý của cô.

“Hôm nay mặc bộ quần áo này thật là xứng đôi với cháu.” Hắn khích lệ nói.

Tuy rằng đã từng gặp không ít mỹ nhân, vẻ đẹp của Tô Uyển cũng không có tính công kích, nhưng khí chất trên người ôn hòa, trải qua sự mài dũa của năm tháng, phần thản nhiên ôn hòa này lại càng chín muồi hơn.



Sau khi yến hội kết thúc, tin tức bộ trang sức này ở trên người Tô Uyển nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ thành phố S.

“Sao có thể?” Hoắc Sơ Ngưng không thể tin tưởng nói.

Thẩm Quân Trạch bên cạnh ánh mắt lạnh lẽo: “Còn đi nữa hay không?”

“Xin lỗi, anh Quân Trạch.” Cô ta khôi phục lại vẻ dịu dàng lúc trước, ánh mắt tràn ngập yêu thích nhìn người đàn ông bên cạnh, che lấp hết tia ghen ghét trong mắt.

“Cô thích?” Thẩm Quân Trạch hỏi.

Nghe không ra cảm xúc của người đàn ông, Hoắc Sơ Ngưng do dự, lại nghe được người đàn ông nói: “Đi thôi, tôi đưa cô trở về.”

Trên mặt Hoắc Sơ Ngưng lộ vẻ vui mừng, theo sát bước chân anh.

Sau khi tống cổ cô ta xong, Thẩm Quân Trạch về đến nhà mệt mỏi dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, bắt đầu cân nhắc bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Uyển Uyển em thật sự không cần anh nữa sao?

“Leng keng ——"

Tiếng chuông di động vang lên, nghe máy: “Thế nào rồi?”

“Đã sắp xếp xong, cậu xác định muốn làm như vậy?”

Thẩm Quân Trạch không trả lời, trực tiếp cắt đứt.

Nửa đêm, anh bị tiếng chuông di động không ngừng vang lên đánh thức: “Thẩm tổng, toàn bộ dư luận thành phố S đều nhằm về phía tập đoàn Thẩm thị, hơn nữa cung cấp chứng cứ rõ ràng, vốn đầu tư của tập đoàn Thẩm thị bị cắt đứt.

Hiện tại cổ phiếu đang rớt xuống nghiêm trọng, chúng ta nên làm như thế nào đây? Nếu còn tiếp tục rớt xuống, chỉ sợ…” Trợ lý nôn nóng nói.

“Tôi đã biết, cậu đến công ty chờ tôi.” Anh ăn mặc chỉnh tề xong, trực tiếp đi đến tập đoàn Thẩm thị.

Chỉ thấy, trước cửa là một đám người đứng chen chúc, tất cả đều là phóng viên.

Qua mười phút, dưới sự bảo vệ của bảo tiêu, Thẩm Quân Trạch mới thành công đi vào công ty.

Anh tiến vào phòng họp, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang uống cà phê, mộ bộ váy dài chiết eo màu xanh nhạt, chỉ lộ ra cổ chân trắng nõn.

Trực tiếp đẩy cửa đi vào, vẻ mặt phức tạp nói: “Uyển Uyển…”

“Xin chào, Thẩm tổng.” Tô Uyển lãnh đạm nói.

Không đợi anh hoàn hồn, nói thẳng: “Lần này tôi tới là bởi vì vấn đề của tập đoàn Thẩm thị, nơi này của tôi có 45% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị, những cái này đều là giấy chuyển nhượng.”

Dừng một chút, Tô Uyển nói tiếp: “Hiện tại tập đoàn Thẩm thị đã kề bên bờ vực phá sản, nếu hạng mục ở Châu Âu không có tiến triển thì chỉ sợ Thẩm tổng sẽ nợ ngập đầu.”

Anh bước lên vài bước, đến trước mặt Tô Uyển, nhìn gương mặt tinh xảo của cô, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: “Ồ? Vậy xin hỏi Tô tiểu thư muốn như thế nào?”

Người đàn ông nói châm chọc vẫn chưa quấy nhiễu đến Tô Uyển, cô ngước mắt cười khanh khách nói: “Tôi biết phía dưới tập đoàn Thẩm thị cũng có chỗ ăn chơi, không bằng Thẩm tổng chịu chút uất ức đến nơi đó nhậm chức được không?”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Uyển, chỉ thấy bên trong không có chút gợn sóng nào, những lời này thản nhiên giống như là đang nói hôm nay thời tiết như thế nào giống nhau.

“Được.” Thẩm Quân Trạch đáp.

“Đúng rồi, tôi quên mất, tôi muốn anh đi bồi rượu.” Tô Uyển nhìn sau lưng anh, đáy mắt lạnh lẽo.

“Tô Uyển!” Sắc mặt Thẩm Quân Trạch xanh mét gọi tên cô.

“Hử?” Cô liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, mang theo châm chọc: “Mới vậy đã không chịu nổi?”

Sau khi do dự một lát, người đàn ông khàn khàn nói: “Được, anh đi.”

Nhìn cô chậm rãi rời đi mãi đến khi không còn thấy bóng dáng, Thẩm Quân Trạch ngồi ở ghế trên, cả người đều lâm vào trong bóng tối, cảm xúc phức tạp nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nỉ non nói: “Uyển Uyển em hận anh như vậy sao?”

ps: Móe, mới thế đã không chịu nổi? Lúc anh ngược Tô Uyển sao không nói?

Thật sự là cho nam chính đi làm vịt, chẳng qua khách nhân thì chỉ có một, ha ha ha