Hiểu Nguyệt tính toán thời gian, đi tàu điện ngầm đến cửa khách sạn Minh Đỉnh, cô nhìn khách sạn nguy nga lộng lẫy này, nếu dựa vào năng lực của mình, đương nhiên cô sẽ chẳng mua nổi một nơi như vậy. Xem ra lần này Tần Lệ đã bỏ ra cả vốn lẫn gốc rồi.
Đứng ở ngoài cửa phòng bao, Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó đè nặng không thở nổi.
Cô nắm chặt túi xách của mình, mở cửa. Trong phòng bao, Tần Lệ và chú của cô Bạch Tùng Thành đang mời một người đàn ông trung niên hơi mập ngồi xuống, Bạch Hiểu Nguyệt liếc nhìn Địa Trung Hải¹, khuôn mặt bóng loáng, mặt đầy thịt mỡ, cố ưỡn cái bụng bia, lúc cười rộ lên lộ ra một hàm răng vàng khè, thấy thế nào cũng ghê tởm.
[1] Địa Trung Hải: ý chỉ những người đầu trọc, có tâm hồn không mấy tốt đẹp.
“Nhìn kìa, đến rồi. Hiểu Nguyệt đến rồi à, đang chờ con đây, ngồi bên này.” Tần Lệ rất ân cần kéo Bạch Hiểu Nguyệt đến ngồi bên cạnh Lưu tổng, cười híp mắt rồi cũng ngồi xuống theo.
Từ khi Bạch Hiểu Nguyệt bước vào, ánh mắt của Lưu tổng này chưa từng rời khỏi người Bạch Hiểu Nguyệt, hai mắt tỏa ra ánh sáng, còn thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng.
“Khà khà! Bạch tiểu thư, thật sự là lớn lên như hoa như ngọc, tuổi trẻ đúng thật là tốt, xinh đẹp, Bạch tiểu thư là người xinh đẹp nhất mà tôi đã từng thấy. Ha ha!”
“Lưu tổng cảm thấy Hiểu Nguyệt nhà chúng ta thế nào?” Tần Lệ thấy Lưu tổng này rất thích, tranh thủ chớp thời cơ hỏi một câu.
“Được, Bạch tiểu thư xinh đẹp như vậy, bởi vì cái gì nhỉ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Ha ha! Bạch tiểu thư thích ăn cái gì, cứ việc gọi, không cần khách khí.”
Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh trong lòng một tiếng, nhìn sợi dây chuyền vàng đeo trên cổ ông ta, không biết còn tưởng rằng là dây xích buộc chó.
“Ồ? Lưu tổng, nói thật chứ?”
“Điều này là đương nhiên, những thứ khác có thể tôi không có nhưng chỉ có tiền là nhiều. Bạch tiểu thư cứ thoải mái đi.”
Đáy mắt Bạch Hiểu Nguyệt lóe lên một tia sáng, cười cười nhận lấy thực đơn, khéo léo tránh khỏi móng lợn² của ông ta: “Nếu Lưu tổng đã hào phóng như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.”
[2] móng lợn: nguyên văn là 咸猪手, chỉ những người hay sờ mó người khác ở nơi công cộng, một tên biếи ŧɦái.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn sắc mặt xấu hổ, trán không ngừng đổ mồ hôi của Lưu tổng, trong lòng thật sự hả giận. Ah! Muốn động vào Bạch Hiểu Nguyệt cô không đơn giản như vậy đâu, thật sự cho rằng mấy năm nay một mình cô đều trải qua vô ích sao?
“Hiểu Nguyệt, con gái con đứa, ăn uống chú ý một chút. Lưu tổng, trẻ con không hiểu chuyện, ha ha!”
“Lưu Kỳ Sơn tôi nghèo đến nỗi chỉ có tiền, chỉ cần Hiểu Nguyệt thích, thích ăn thế nào cũng được. Nào, Hiểu Nguyệt, tôi kính cô một ly.” Bạch Hiểu Nguyệt cười, ông ta coi cô còn là học sinh tiểu học sao? Vậy thì cùng nhau uống đi, món này cũng không tệ đâu.
“Lưu tổng, có thể ngài không biết, tôi bị dị ứng cồn nên không thể uống rượu, uống vào cả người sẽ nổi mẩn, đầu tiên là mụn nhọt trên mặt, ngay cả tôi cũng không nhìn nổi.”
“...” Bạch Hiểu Nguyệt nói như thế, Lưu tổng bưng chén rượu lên rồi lại thả xuống, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tần Lệ.
“Các vị ăn trước đi, tôi đi vệ sinh chút. Hiểu Nguyệt cứ ăn từ từ.” Chờ Lưu tổng đi rồi, sắc mặt Tần Lệ lập tức trầm xuống.
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô cố ý có phải không? Gọi đồ đắt tiền như vậy, chẳng lẽ cô không thấy sắc mặt Lưu tổng à? Có phải cô muốn phá hỏng chuyện này không? Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ nữa, nghĩ đến người ba thực vật của cô kia kìa, cô muốn ông ta khỏe mạnh thì thành thật một chút cho tôi.”
“Hiểu Nguyệt, Lưu tổng này, vợ trước xảy ra tai nạn xe cộ mà chết. Ông ta cũng sẽ không ăn chơi đàng điếm, nhất định sẽ đối xử tốt với con, con cũng đừng cố chấp nữa, công ty chỉ có thể trông cậy vào ông ta thôi.”
Đúng vậy, bọn họ kinh doanh không thỏa đáng biến công ty thành như vậy, cuối cùng còn phải dựa vào cô, hy sinh hạnh phúc cả đời của cô để cứu vãn. Đây đâu phải là ký hợp đồng hay xem mắt, mà đơn giản chỉ xem cô như đồ vật bán đi.
Trước kia, chú còn có thể nói chuyện giúp cô, nhưng từ sau khi cô thi đậu du học ở Anh, chú càng ngày càng thờ ơ với cô, mấy năm nay lúc cô ở Anh chịu khổ, bọn họ làm sao mà biết được.
Bạch Hiểu Nguyệt không nói gì, không lâu sau Lưu tổng bưng bốn ly nước cam đi vào.
“Nước trái cây này không tệ, con gái uống nhiều tốt cho làn da.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ly nước cam trước mặt mình, cười cười.
“Thím, con thích ly này hơn.” Không đợi Tần Lệ từ chối, cô đã đổi ly khác.
Cô không tin Lưu tổng này lại tốt bụng như vậy, ly nước cam của mình chắc chắn có vấn đề, bưng ly nước cam của Tần Lệ lên, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới yên tâm uống.
Uống một ly, vị cay này cũng nhạt đi.
“Chúng tôi còn có việc đi trước đây, các người trẻ tuổi, chơi cho thật vui nha! Lưu tổng là vị hôn phu của con, Hiểu Nguyệt.”
Tần Lệ nói xong, lôi kéo Bạch Tùng Thành rời khỏi phòng riêng, Bạch Hiểu Nguyệt ăn uống no đủ cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Lưu tổng, cơm cũng ăn xong rồi, không cần đưa đâu, tự tôi về là được.”
“Đi? Cô là ngốc thật hay giả ngốc thế, mọi người đều là người trưởng thành rồi, thím của cô đã cầm tiền của tôi, dù sao thì tôi cũng phải nghiệm hàng trước đã chứ!”
Ông ta nói xong rồi đưa tay kéo Bạch Hiểu Nguyệt lại, Bạch Hiểu Nguyệt hất tay ông ta ra.
“Ông làm gì thế, tránh ra.” Bạch Hiểu Nguyệt nói xong, nắm chặt túi xách của mình lui về phía sau vài bước muốn đi ra ngoài.
Ai biết, đột nhiên đầu truyền đến một trận choáng váng, có chút không đứng vững.
“Hắc hắc! Bớt ở đây giả vờ thuần khiết với tôi đi, chút chuyện của cô tôi đã biết lâu rồi, không phải là đồ đã qua sử dụng à, ông đây cũng không chê đâu, cô cũng có giá trị hơn rồi.”
“Đừng, đừng chạm vào tôi…”
“Ha ha! Cô cũng không hỏi thăm một chút, Lưu Kỳ Sơn tôi lăn lộn trên thương trường bao lâu rồi, chỉ chút thủ đoạn nhỏ này của cô mà tôi còn không biết à. Ăn nhiều tiền của ông đây như vậy, ông đây cũng phải bù đắp lại. Không phải xử nữ cũng không sao, xử nữ còn phiền phức hơn.”
Ông ta cười dâʍ đãиɠ bước tới, nửa lôi nửa kéo Bạch Hiểu Nguyệt vào trong ngực, Hiểu Nguyệt muốn giãy thoát lại phát hiện tay chân mình vô lực, căn bản không có cách nào đẩy tên mập chết tiệt này ra.
Ông ta mới tiến lại gần, Bạch Hiểu Nguyệt đã ngửi thấy một cỗ mùi thối, nhưng cả người vô lực chẳng thể làm gì, trong lòng thầm kêu không ổn rồi, sao cô lại không nghĩ đến điểm ấy.
“Trong mỗi một ly nước cam tôi đều bỏ thuốc, ha ha! Yên tâm đi, chờ một lát nữa thuốc có tác dụng, cô sẽ phải cầu xin tôi làm cô.”
Bạch Hiểu Nguyệt vô lực phản kháng, chỉ có thể để mặc ông ta kéo mình đi lên lầu.
Đầu óc choáng váng cái gì cũng không biết, cô chỉ có cảm giác mình đang di chuyển, cũng không biết đi đến đâu, đột nhiên bị người ta đẩy ngã xuống giường lớn.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được thân thể có chút nóng lên, cố nén không để bản thân phát ra âm thanh nào.
“Nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn cố kìm nén này, yên tâm, chờ ông xã đi tắm rửa trước, đợi lát nữa đảm bảo sẽ cho em sướиɠ muốn chết luôn.” Bên tai truyền đến tiếng cười dâʍ đãиɠ của người nọ, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ nhìn thấy một bóng người vào phòng tắm, mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô muốn thừa dịp mình còn có chút lý trí nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.
Lục lọi nửa ngày cô mới tìm được điện thoại di động của mình, ông trời lại giống như đang đùa giỡn cô, vậy mà lại hết pin tự tắt nguồn rồi.
“Mẹ kiếp!”
Bạch Hiểu Nguyệt buồn bực quát nhẹ một tiếng, cầm túi xách của mình lên lảo đảo bước đi, nhìn động tĩnh trong phòng tắm rồi di chuyển chậm về phía cửa.