Mình sớm muộn gì cũng phải tìm một người phụ nữ để kết hôn, Bạch Hiểu Nguyệt này dường như cũng không làm cho hắn cảm thấy chán ghét, nếu như trong căn phòng lạnh như băng này nhiều thêm một bóng người, có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao còn tốt hơn việc suốt ngày đi gặp những người phụ nữ làm mình chán ghét kia.
Vân Thiên Lâm vốn định thừa dịp cô ở đây nói chuyện với cô, giải quyết cho xong mọi chuyện, ai ngờ vừa ra khỏi thư phòng lại nhận được điện thoại của bạn tốt, vội vã bảo hắn chạy tới.
“Cảm ơn anh chuyện đêm qua. Vừa rồi tôi không biết mẹ anh ở đây, xin lỗi, nếu anh bị hiểu lầm thì tôi có thể giải thích giúp.” Bạch Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ đứng ở trên hành lang, dường như hắn rất bận rộn, cuối tuần mà cũng có nhiều việc như vậy.
“Lời cảm ơn của cô tôi nhớ rồi, đến lúc đó rồi trả lại cho tôi.” Bạch Hiểu Nguyệt có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Được rồi! Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như này, nhớ rõ cũng tốt, Bạch Hiểu Nguyệt cô cũng không thích thiếu nợ ân tình của người khác.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng trên lầu đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, vừa đi tới cửa hắn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên xoay người nhìn lên lầu, chỉ thấy Bạch Hiểu Nguyệt mặc áo khoác màu vàng nhạt hắn chọn, áo len màu trắng bên trong cũng rất thích hợp với cô, đột nhiên trong lòng hắn xẹt qua một chút cảm giác khác thường nhưng hắn cũng không để ý.
“Buổi tối, tôi sẽ gọi cho cô sau.” Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa kịp hiểu vì cái gì mà buổi tối lại gọi cho cô thì đã không thấy Vân Thiên Lâm đâu. Má Ngô đang bận rộn trong bếp nghe được lời Vân Thiên Lâm nói thì nở nụ cười. Xem ra Vân thiếu đã nghĩ thông suốt, cô gái này nhìn có vẻ lễ phép, ôn nhu hào phóng, rất xứng đôi với Vân thiếu.
Bạch Hiểu Nguyệt đương nhiên không biết trong lòng bọn họ có chủ ý gì, chỉ cảm thấy chất liệu của bộ quần áo này không tệ, áo len rất ấm áp, vô cùng thoải mái.
Cô cầm lấy túi xách, nói với má Ngô một tiếng rồi chào tạm biệt rời đi. Cô đã làm hỏng buổi xem mắt, nếu Tần Lệ biết nhất định sẽ nổi trận lôi đình, lúc này cô lo lắng nhất là ba đang nằm trong bệnh viện, cũng không biết ông thế nào rồi.
“Sao lại đi nhanh như vậy, về sau cô thường xuyên đến đây đi, căn nhà này chỉ có một mình Vân thiếu sống, rất quạnh quẽ, cô đến thì căn nhà này mới có thêm chút hơi ấm.” Bạch Hiểu Nguyệt cười nhẹ nhưng trong lòng lại suy nghĩ “về sau”? Có lẽ về sau mình cũng sẽ không đến cái nhà này nữa, chờ cô báo đáp ân tình này xong rồi cũng sẽ không đến nữa.
Rời khỏi biệt thự, Bạch Hiểu Nguyệt phiền muộn trở lại bệnh viện, ở cửa lại đυ.ng phải những y tá ngày hôm qua.
“Không có tiền thì nhanh chóng mang người đi, đỡ phải vướng tay vướng chân ở chỗ này.”
Trong phòng bệnh của bệnh viện, y tá trưởng vênh váo tự đắc nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, sai người mang đồ đạc và đuổi người ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Hiểu Nguyệt bị đẩy ra ngoài, không đứng vững mà ngã trên mặt đất, đang muốn đứng lên lại nghe thấy một tiếng cười nhạo chói tai.
Lúc Hiểu Nguyệt ngẩng đầu thì nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, Bạch Vân Khê.
“Chậc chậc chậc! Tôi còn tưởng là ai, đây không phải là tiểu thư Bạch gia Bạch Hiểu Nguyệt từng được nuông chiều sao? Sao thế, hôm nay lại nghèo thành như này, còn bị đuổi ra khỏi cửa, thật sự là đáng đời.”
Bạch Hiểu Nguyệt đứng lên, không muốn để ý tới lời châm chọc khıêυ khí©h của chị ta, nhưng hết lần này tới lần khác chị ta lại cứ bước lên giẫm vào túi hành lý của cô.
Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn Bạch Vân Khê, Bạch Vân Khê châm biếm một tiếng: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô cũng có hôm nay. Cảm giác bị đuổi ra ngoài có phải vô cùng kí©h thí©ɧ hay không. Nhìn cô xem, thật vô dụng, có tiền không kiếm mà để cho lão cha số khổ của cô chịu lạnh ở đây, cô cũng thật nhẫn tâm. Nếu tôi là cô thì dù tôi có đi ra ngoài làm gái cũng sẽ không làm khổ cha mình. Ha ha! Người như cô cũng chỉ xứng làm gái mà thôi.”
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí. Sao, Tịch Trạch có biết hay không, mười lăm tuổi chị đã bị người ta phá hỏng, còn không dám nói cho người khác biết. A! Bạch Vân Khê, chị cho rằng mình vẻ vang chỗ nào?” Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt không muốn cãi nhau với người phụ nữ này, nhìn thấy chị ta, Bạch Hiểu Nguyệt liền cảm thấy ghê tởm.
Sắc mặt Bạch Vân Khê cứng đờ, sau đó lại cười: “Tịch Trạch sẽ không tin lời cô nói đâu. Cô có nói gì đi nữa thì anh ấy cũng chỉ cảm thấy là cô ghen tị vì tôi cướp anh ấy đi, cho nên mới chửi bới tôi như vậy. Cô… chưa từng làm chuyện đó với anh ấy đi! Tịch Trạch ngay cả nhìn thấy cô cũng cảm thấy buồn nôn thì sao lại chạm vào cô được chứ.”
Bạch Hiểu Nguyệt không để ý đến chị ta, thu dọn đồ đạc trên mặt đất. Đối với người như vậy, chị ta thích nói cái gì thì cứ để chị ta nói, mình căn bản không cần để ý đến mấy chuyện vớ vẩn giữa chị ta và Tịch Trạch, nghe được chỉ khiến người ta chán ghét.
Bạch Vân Khê thấy cô không nói lời nào, lại tiến tới đứng trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt cười nói: “Chúng tôi đã từng làm ở rất nhiều nơi, cửa sổ sát đất trong suốt nhà anh ấy rất lớn, anh ấy thích kéo rèm cửa sổ ra làm với tôi ở đó, anh ấy nói như vậy mới kí©h thí©ɧ. Mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi thì đều không khống chế được, nhưng lúc nhìn thấy cô thì, ha ha… Cô không biết đi! Anh ấy thích nhất đi vào từ phía sau, nói như vậy sảng khoái nhất. Tôi có thể ở chuyện kia…”
“Chị nói xong chưa?” Bạch Hiểu Nguyệt rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, cho tới bây giờ cô cũng không biết lại có người thích mang loại chuyện này ra mà khoe khoang.
Làm vậy ở trước mặt cô, khoe khoang Bạch Vân Khê chị ta ở trên giường có bao nhiêu buông thả à?
Như vậy, cô sẽ chỉ cảm thấy đôi tiện nhân tra nam này càng làm cho người ta ghê tởm.
“Thẹn quá hóa giận? Thừa nhận đi! Tôi biết mà, cô không chịu nổi tôi cướp Tịch Trạch đi, thế nào, có phải trái tim rất đau hay không, tôi chính là thích nhìn cô đau lòng như vậy đấy, cô càng khổ sở thì tôi lại càng vui vẻ. Bạch Hiểu Nguyệt cô cũng chỉ xứng bị tôi giẫm dưới chân, vĩnh viễn không thể trở mình.”
Bạch Vân Khê cười có chút đáng sợ, bắt lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mắt này, không cách nào hiểu được suy nghĩ của chị ta. Đúng, lúc cô phát hiện ra chuyện kia thì rất đau lòng nhưng sau đó cô đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ bọn họ thật sự không thích hợp, dễ hợp dễ tan, cô cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Người phụ nữ này hết lần này tới lần khác luôn muốn quấn lấy mình, cô không hiểu. Người đã là của chị ta rồi, Bạch Vân Khê còn muốn thế nào nữa.
Cổ tay Bạch Hiểu Nguyệt bị nắm đến đau nhức, dùng sức vung một cái, nhưng không nghĩ tới cả người chị ta đều bị quăng ra ngoài. Bạch Vân Khê đi giày cao gót, thân thể không vững ngã về phía sau, ngã trên mặt đất.
“Bạch Hiểu Nguyệt!” Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng rống giận, Bạch Hiểu Nguyệt xoay người, còn chưa kịp thấy rõ là ai đã bị đẩy ra, đầu cô đυ.ng vào tường khiến đầu váng mắt hoa.
Đến khi nhìn rõ, Tịch Trạch đã cẩn thận đỡ người trên mặt đất dậy. Bạch Vân Khê điềm đạm đáng yêu ngã vào lòng Tịch Trạch. Một cảnh đẹp với tình cảm sâu đậm như vậy, thật đặc sắc.
“Trạch, em, em chỉ tới xem Hiểu Nguyệt có gì cần hỗ trợ hay không. Nhưng… Em biết, là em cướp anh khỏi em ấy đi, là em không đúng. Hiểu Nguyệt, chỉ cần em có thể tha thứ cho chị, chị có thể trả Trạch lại cho em, chị… Chị nguyện ý rời khỏi. Chị chỉ xin em tha thứ cho chị được không?”
Bạch Hiểu Nguyệt không chút thay đổi nhìn Bạch Vân Khê ở đó diễn trò, nước mắt lưng tròng, nhìn thật đúng là làm cho người ta đau lòng, nhưng cô nhìn thì chỉ cảm thấy buồn nôn.
Bạch Vân Khê nói xong, tiến lên muốn kéo tay Bạch Hiểu Nguyệt nhưng bị cô hất ra, lại trốn sang một bên.