Chương 26: Cùng Em Đi Làm

Sáng sớm, Đồng Nhan vẫn rời giường đi làm như mọi hôm. Có điều cô không ngờ lại đối mặt với một người mà cô chưa muốn gặp nhất bây giờ.

Trong chiếc xe đậu trước chung cư, Lục Tấn thong thả, đợi cô đi ra. Thấy cô anh nhếch miệng nhẹ nhưng vẫn ngồi yên trong xe không ra.

Cô hơi chút bối rối nhưng vẫn tiến gần sát đến xe anh, gõ cửa xe. Cửa hạ xuống, cô nhìn anh hỏi:

"Này, cậu sáng sớm đậu xe dưới này làm gì vậy ?"

"Lên xe đi, tôi đưa em đi "

"Không cần, tôi tự đi xe mình. À chuyện là, hôm qua tôi có nhắn cậu một tin nhắn, không biết cậu xem chưa "

Anh tỏ ra không biết chuyện, thản nhiên nói :" Thế à, tôi không hay mở điện thoại lắm"

"Vậy cậu....thôi đi tôi đi trước "

Anh bật cười, hoá ra cô cũng thật đáng yêu :" Đùa thôi, anh đọc rồi. Em lên xe đi, đã muốn xin lỗi thì phải cho thấy thành ý của mình chứ "

"Ồ", cô hơi do dự một chút nhưng cũng quyết định lên xe. Ngồi trên xe anh, cô thấy không thoải mái lắm. Thấy anh chưa chịu lái xe, cô còn khó hiểu không biết anh ta định làm gì.

Đột nhiên, anh sát lại gần cô khiến cô bị giật mình dựa sát ghế, chuẩn bị bàn tay có thể bẻ gãy anh nếu có điều gì mờ ám. Nhưng cô thấy tay anh kéo lấy dây an toàn thắt chặt cho cô.

Cô thở nhẹ, xém chút cô đã manh động ra tay rồi. Anh nhìn cô cười, còn nổi hứng trêu đùa :

"Sao vậy, anh không làm gì em thất vọng à "

Cô lườm anh :" Điên à, sáng sớm không muốn lên phường thì đừng gây chuyện"

"Được thôi, chuyện này nên để ban đêm giải quyết mới hứng thú "

Cô nhìn ánh mắt suy nghĩ không đứng đắn của anh. Đúng là nói chuyện nghiêm túc với tên này khó khăn thật.

Anh xuống xe nhanh trước cô, mở cửa giúp cô. Cô nhìn anh giơ ngón tay đáng ghi nhận, xem ra ngoài vẻ tâm lí hơi không bình thường thì thái độ sống cũng khá được, có thể bù đắp lại được.

Cô nhìn anh tạm biệt, sau đó vào trong. Nhưng hình như, cô cảm nhận được ánh đang theo sau cô. Cô quay người lại, nhíu mày hỏi anh :



"Còn có chuyện gì sao ?"

"Thực hiện lời hứa tối qua của em được chứ"

"Hứa? Chuyện gì"

Anh hơi tức giận cô, sao có thể nhanh quên tin nhắn mình gửi thế chứ. Đây mà là thái độ xin lỗi chân thành ư ?

Anh gằn giọng trả lời :" Là đồ em muốn làm cho tôi "

"Đồ...À tôi nhớ rồi, nhưng hôm nay không được, tôi phải giải quyết rất nhiều việc, hẹn cậu hôm khác nhé "

"Không sao, tôi ngồi chờ. Khi nào xong hãy thực hiện lời hứa "

"Nhưng...thôi được tôi sẽ cố gắng. Nhưng có lẽ sẽ tới hơi trưa đấy "

"Không sao, anh rất rảnh "

"À", đúng rồi, anh không rảnh thì ai rảnh nữa. Ngay cả tổng thống chắc cũng đỏ mắt mà hận anh ta khi có dư giả thời gian nghỉ ngơi như vậy.

Cô và anh cứ thế bước cùng nhau vào trong cửa tiệm. Người ngoài đường qua lại nhìn bọn họ đứng gần đã thấy nhan sắc kinh động mà ánh mắt ngoái nhìn nhiều lần, người trong tiệm thì càng há hốc mồm to hơn, đủ nhét một cái trứng vào mồm.

"Đẹp..ep.. đẹp, đẹp quá "

"Không phải chị Nhan, bên cạnh là ai vậy. Đẹp trai quá đi mất"

"Woa, nhìn body anh ta kìa, chắc chắn là cực phẩm, cực phẩm. Tôi muốn có cực phẩm này "

Minh An thở dài đám nhân viên háo sắc nhiều chuyện này. Nói thật cô cũng rất phải công nhận tán thưởng nhan sắc và vóc dáng của anh ta nhưng cũng không đến nổi biếи ŧɦái mà chăm chú nhìn người ta như đám người này.

Thấy Đồng Nhan vào trong, cô liền tiến lên hỏi :" Chị Nhan, anh ta là ai thế ?"

"À, chỉ là người tình cờ giúp đỡ chị thôi "



"Vậy tại sao anh ta lại vào đây "

Cô lắc đầu, oán trách mình :" Chị lỡ hứa với người ta chuyện may một bộ âu phục coi như trả ơn "

Cô nhìn anh chỉ vào cái ghế phía trước đó.

"Cậu ngồi đó đi, nhân viên sẽ mang nước ra. Vì tôi phải phê duyệt một ít đơn hàng cho khách nên sẽ đến 12h trưa, tôi mới làm cho anh được "

Anh gật đầu :" Được em cứ từ từ, tôi ngồi đợi "

"Được", cô quay sang đám nhân viên ho nhẹ, cảnh tỉnh họ :" Được rồi, đi làm đi. Tính đứng đó suốt hay sao "

Cả đám nháo nhào, tiếc nuối nhìn anh, sau đó cúi đầu đi :" Dạ, tụi em đi liền"

Cô cũng lên lầu, không quan tâm đến anh ta nữa. Cô nhân viên mang cốc cafe ra cho anh, cũng lén nhìn anh thầm than "sao tồn tại người đẹp như thế này cơ chứ, gương mặt này đi đóng phim chắc sẽ đứng đầu showbiz đó ".

Anh nhìn cô ta hỏi :" Xin hỏi, bà chủ các cô hay thích gì "

"Ồ, anh đang theo đuổi chị ấy hả "

Anh gật đầu, sau đó lắng nghe cô ta liệt kê :

"Thật ra sở thích chị ấy cũng rất đơn giản. Chị ấy thích hoa oải hương vì chị ấy thích những tình yêu thủy chung, trung thực. Chị ấy thích ăn lẩu, dị ứng với cua. Và đặc biệt, chị ấy sẽ yêu những chàng trai có tay nghề nấu ăn giỏi một chút bởi vì chị ấy nấu ăn rất tệ "

"Vậy thôi sao"

"Đúng vậy, đó là những thứ tôi biết"

"Được, cảm ơn cô nhiều "

"Vâng..nhưng mà..."

Anh chờ đợi cô ta nói :" Không biết anh biết Lâm tổng - Lâm Trì không, anh ấy cũng đang theo đuổi chị ấy. Anh ấy rất tốt nên tôi nghĩ anh....mà thôi, nếu anh đối xử tốt với chị ấy thì chúc anh thành công"

Anh nhìn về phía bậc thang, mân mê ly cafe mỉm cười. Lâm Trì, cái tên này hình như đang nhắm tới cơ sở kinh doanh của anh thì phải. Đây là chuyện thú vị, cạnh tranh với anh ta để xem ai là người được cô ấy chọn.