Chương 21: Người hầu ngạo mạn vô lễ

“Tôi thích ho thành tiếng đó!”. Tôi hất cằm nhìn dì Hoa rồi còn cố ý lớn tiếng ho khan mấy cái.

Ho mà còn phải che miệng? Đánh rắm có phải cũng phải kìm nén không? Nhìn nét mặt dì Hoa kia không hề biến đổi, tôi cảm thấy nếu bà ta mà có cái chổi chắc có thể cưỡi chổi mà bay lên như bà phù thủy . Còn gia quy thứ 208 gì chứ, tôi cũng chỉ là kết hôn hình thức thôi mà, đừng có hòng đồng hóa luôn tôi!

“Kiều gia gia quy thứ 127, phải lễ phép với bề trên, thân thiện với người hầu”. Dì Hoa nói tới chỗ này thì ngạo mạn nhìn tôi chằm chằm:” Xem ra thiếu phu nhân cần phải học quy tắc rất nhiều đó, nhưng mà tôi có lòng tin là sẽ dạy được cho cô”.

“Đậu nó! Vậy thì ta ở chỗ này không có chút tự do nào hay sao hả?”. Tôi tức giận.

“Kiều gia gia quy 376, không được nói tục chưởi thề! Điều này làm giảm tố chất bản thân, hạ thấp tố chất Kiều gia” Dì Hoa thản nhiên lên tiếng nói.

Ta khinh! Bà cô này càng nói càng hăng mà! Cái này là câu cửa miệng của bản cô nương thường nói, liên quan gì tới giáo dưỡng với hàm dưỡng chứ, còn tố chất nữa!

“Được rồi! Tôi không nói với các người nữa! Phòng của tôi ở đâu? Tôi muốn đi nghỉ ngơi!”. Tôi thở phì phò nhìn chung quanh, tâm lý tôi khó chịu như bị mèo cào vậy, quy tắc nhiều như vậy, ở đây thì thanh xuân tuổi trẻ tráng niên của tôi sẽ sớm không còn luôn đó được không hả!

“Dì Hoa, Dì đưa cô ta tới phòng của cô ta đi!”. Kiều tiên sinh vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng trầm trầm lên tiếng.

“Vâng thưa lão gia”. Dì Hoa cung kính gật đầu đáp lại Kiều tiên sinh, sau đó đi tới trước mặt tôi rồi vươn tay ra hướng cầu thang nói:” Thiếu phu nhân, xin mời”.

Dì Hoa nói xong thì đi trước dẫn đường cho tôi đi lên căn phòng trên tầng cao nhất, lúc tôi đi vào cùng dì Hoa thấy trên trần nhà toàn là trang trí bằng pha lê, không nhịn được mà oa lên 1 tiếng

Pha lê, pha lê khắp nơi, cơ hồ là trên mỗi vật trang trí đều khảm nạm những viên pha lê to bằng nửa cái móng tay, lấm ta lấm tấm, ánh sáng chiếu vào rọi xuống làm chói cả mắt. Đặc biệt là trên đầu giường lớn kia còn khảm 1 viên pha lê to bằng quả trứng gà nữa, tôi đi qua còn có thể thấy phản chiếu lại vô số hình ảnh của chính mình nữa.

“Thật là quá xa xỉ mà! Khảm nạm nhiều pha lê như vậy!”. Nhìn qua cứ như 1 căn phòng bằng pha lê vậy, tôi chậc chậc tán thưởng. Cho dù tôi không tham tài yêu tiền nhưng mà nếu là con gái thì ai mà không mơ ước về 1 nơi mộng ảo như vậy chứ.

“Thiếu phu nhân, nhưng cái kia không phải là pha lê, là kim cương”. Dì Hoa không che dấu sự xem thường trong ánh mắt chút nào , “ Vẻ ngoài của pha lê và kim cương còn không phân biệt được, rốt cuộc là trình độ văn hóa của cô sâu bao nhiêu vậy”

Căn bản là tôi còn đang kinh ngạc về chuyện lão già Kiều kia sao lại dùng kim cương mà trang trí căn phòng này, dì Hoa phán 1 câu như vậy xong thì triệt để chọc nóng tôi rồi, rõ ràng là xem thường tôi mà!

“Sao hả? Tôi đã tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật rồi, có bằng cấp quốc gia đó, 1 người hầu như dì thì có thể có trình độ bao nhiêu hả? còn có thể chất vấn tôi sao?”. Tôi chống hông mà nói, mặc kệ là hình tượng của mình bây giờ cực kỳ giống 1 bà tám đi nữa.

Thái độ ngạo mạn của dì Hoa làm cho tôi vô cùng chán ghét, ghét nhất là bà ta đã xem thường thôi. Trình độ văn hóa của tôi rất thấp sao hả?

“Người có thể vào Kiều gia làm người hầu thì nhất định phải có 2 bằng thạc sĩ, tinh thông ít nhất 8 ngôn ngữ, cô nói xem trình độ của chúng tôi cao bao nhiêu?”. Dì Hoa vênh váo đắc ý nhìn tôi.

“Tôi cũng không biết 1 cô gái có tố chất như cô làm sao có thể tiến vào Kiều gia, nhưng mà cũng không sao cả, cho dù là đống phân thì tôi cũng có thể làm cho nó phát sáng được! Sau này tôi sẽ giúp thiếu phu nhân học bổ túc, cần phải làm cho cô không làm mất mặt Kiều gia được”

DÌ Hoa nói xong câu đó thì xoay người rời đi.

Chờ 1 chút! Bà ta vừa nói là đống phân bà ta cũng có thể làm cho nó phát sáng là chuyện gì? Bà ta nói ai hả? Đậu xanh rau má ! Bà ta nói tôi sao hả?

“Bà mới là phân! Cả nhà bà đều là phân!”. Tôi cởi 1 chiếc giày ra mà ném xuống , sau đó nghe được tiếng dì Hoa kêu lên 1 tiếng thảm thiết tôi mới hài lòng đóng cửa lại…