Trần Quân viết thư rất thành khẩn, Trần Hảo nhận được thư cắn răng , phụ thân đã viết thư nghĩa là tình hình thực sự nguy cấp. Trang sức đáng giá của mình đã bán hết, giờ lấy đâu ra tiền để gửi đi đây.
Trần Hảo lo lắng ngược xuôi, lén lấy đồ trong kho đem bán đi tráo đồ giả vào tạm. Dù sao thì mấy món này cũng là để dành sau này chia cho con cái. Lén bán món đồ được 200 lượng bạc, Trần Hảo gửi thư về nói không thể giúp được gì hơn.
Sau khi nhận thư của con gái, Trần Quân run rẩy nhận tiền, số tiền này là con gái đã phải mạo hiểm số còn thiếu đành bán đồ trong nhà trả vậy. Vợ và mẹ lão càu nhàu Trần Hảo keo kiệt, bị Trần Quân trừng mắt đành câm miệng.
Lưu Tuệ chờ Trần Hảo bán ra đồ thì mua lại một món, nhếch miệng cười. Trần Hảo lấy cũng thật chuẩn, món này giá thành không phải quá mức đắt tiền. Nhưng lại đúng món mà Diệp lão phu nhân mua, nó quý ở chỗ hiếm là hàng Lưu Tuệ khó khăn tìm được sau đó sắp xếp cho lão phu nhân tình cờ thấy rồi mua.
Mới không nói cho Trần Hảo biết là vì biết nàng ta không dám lấy món đồ quá mức quý giá. Trần Hảo cũng không dám lấy mấy món đồ để phía bên ngoài mà sẽ đi sâu vào trong để tìm. Lưu Tuệ đã bố trí sẵn vài món để nàng lựa, đúng là trời giúp mình nàng lựa đúng món mình chuẩn bị nếu không thì khó khăn hơn a.
Qua mấy ngày, Trương Bân thông báo nhà họ Trần đã trả được 400 lượng bạc. Lưu Tuệ hài lòng nói : " Tạm không làm khó bọn họ nữa chuyện còn lại ta tự lo được. Tiền công ở kia, ngươi tìm chỗ khác đi đi"
Trương Bân có chút tiếc nuối vì phải xa kim chủ, xa thần tài của mình nhưng người đã nói thế Trương Bân biết ở lại đây cũng chẳng được gì. Lộ ra y chỉ là một tên ăn mày, Trần gia sẽ không tha cho y. Đi lại bàn nhận túi tiền đã để sẵn trên đó, Trương Bân cung kính chào Lưu Tuệ vẫn ở sau bức màn rồi đi mất. Hắn trở về quê làm lại cuộc đời, hai người cũng không gặp lại nhau nữa.
Lưu Tuệ vuốt ve cái hộp đựng trang sức được làm bằng gốm vô cùng tinh xảo bên cạnh, khóe miệng cong lên. Hôm đó sau khi đi thăm mẫu thân của mình, Lưu Tuệ trở về trên người nhiều thêm một cái hộp tinh xảo.
Thỉnh an Diệp lão phu nhân xong, Lưu Tuệ tười cười đưa chiếc hộp cho nàng nói : " mẫu thân hôm nay con tình cờ thấy món đồ này, con thấy rất đẹp cũng rất tao nhã. Vừa nhìn liền nghĩ đến mẫu thân, con nghĩ người đeo nó là thích hợp nhất"
Diệp lão phu nhân vui vẻ nhận quà nói : " con thật là, ta đã già rồi còn đeo trang sức cái gì? "
Lưu Tuệ nói : " Không già, mẫu thân còn rất trẻ, món đồ này cũng không quá quý giá nhưng là của một nghệ nhân nổi tiếng làm chỉ có một này thôi"
Diệp lão phu nhân cười không thấy mắt, công phu hống nữ nhân của Lưu Tuệ rất tốt nếu không thì trước đây Tiền thị đã không thích mẫu tử Lưu Tuệ đến như vậy. Diệp lão phu nhân mở hộp ra thấy trong hộp là một bộ trang sức bằng gốm gồm hoa tai, vòng tay và nhẫn.
Lưu Tuệ uống trà bên cạnh, lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng thấy sắc mặt nàng hơi đổi nụ cười cứng ở trên môi. Diệp lão phu nhân nói : " Tiểu Tuệ con mua cái này ở đâu? "
Lưu Tuệ cười nói : " Nói ra thì đúng là may mắn, con mua lại được ngoài chợ đen, ban đầu nghĩ là đồ giả nhưng theo tướng công lâu con cũng có chút kinh nghiệm nhìn gốm. Nhìn một chút liền biết là đồ thật, giá cả cũng không cao lắm người xem con đã vớ được một món hời lớn. Người bán kia không biết giá trị của bộ trang sức này còn tưởng câu được một con cá lớn"
Diệp lão phu nhân sắc mặt hơi trắng cười gượng nói : " Đúng...đúng vậy"
Lưu Tuệ nói : " Mẫu thân người sao vậy? Người không thích sao? "
Diệp lão phu nhân lắc đầu nói : " Sao có thể không thích được, ta chỉ là hơi mệt thôi"
Sau đó Lưu Tuệ dìu nàng về phòng, đi được nửa đường thì Diệp lão phu nhân đòi tự đi rồi nói : " Ta tự đi được rồi, Tiểu Minh cũng sắp về con ra đón nó đi không nó lại tìm con"
Nhắc tới Diệp Minh quả nhiên Lưu Tuệ đồng ý để cho bà tự đi về phòng, Triệu Mai nhìn bóng dáng Lưu Tuệ đi xa ôm cái hộp Lưu Tuệ tặng rẽ sang hướng khác. Lưu Tuệ đi được một đoạn quay lại thấy Diệp lão phu nhân không đi về phòng mà đi qua hướng khác rồi mới đi.
Mọi việc sau đó Lưu Tuệ để cho Diệp lão phu nhân tự tìm hiểu, vậy tốt hơn là mình gợi ý cho bà. Diệp lão phu nhân đi một mạch đến kho chứa đồ kiểm tra bộ trang sức gốm của mình một lượt. Phát hiện đồ đã bị đổi tức giận cơ hồ muốn xỉu, kiểm tra lại một vòng thì có vài món đồ cũng đã bị đổi.
Kho đồ này chỉ có bà và Trần Hảo có chìa khóa, lại biết rõ vị trí để đồ bây giờ đồ trong kho lại bị đánh tráo thành đồ giả mà thần không biết quỷ không hay. Ngoài bà ra thì chỉ có Trần Hảo có thể làm chuyện này, không lẽ đứa con dâu này thực sự to gan đến vậy? Dám trộm đồ của nhà chồng?