Chương 8

Huhu…

Giữa không gian yên ắng và tĩnh mịch tiếng khóc của bé Mèo nghe càng não nề hơn. Cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.

“Không! Mình không thể tiếp tục ở đây chịu thêm nhục nhã như vậy nữa.” - Mèo lảm nhảm tự nói với chính mình.

Căn nhà này được đứng tên thuê dưới danh nghĩa của hắn. Vì thế, hắn có quyền đuổi cô ra khỏi bất cứ lúc nào không vui. Mèo không muốn chuyện này lập lại lần nữa. Nghĩ là làm cô ngay lập tức thu dọn quần áo của mình xếp gọn vào vali vừa làm vừa lẩm bẩm: “Mình sẽ không bao giờ trở về đây nữa. Để coi anh ta sẽ sống như thế nào nếu không có mình?”

Kéo vali ra khỏi nhà Mèo gọi cho chị bạn thân tên Hằng làm cùng công ty. Chị này cũng là một người xa quê lên thành phố lập nghiệp như Mèo. Do hoàn cảnh có phần tương đồng nên hai người nói chuyện rất hợp nhau và như thế kết thân. Nghe biết chuyện của Mèo thì chị cũng bức xúc lắm, khi Mèo nói muốn sang chỗ chị tá túc vài ngày đến khi tìm được chỗ ở mới thì chị vui vẻ đồng ý, còn chủ động đề nghị: “Em ở luôn đây với chị cũng được. Có gì chị em mình share tiền phòng.”

Mèo cũng lười tìm chỗ nên liền đồng ý. Dù là khá hợp tính nhau nhưng khi quyết định ở chung thì hai người cũng ngồi lại bàn bạc đề ra những quy định chung để sau này tránh xảy ra những chuyện xích mích không hay. Đa phần đều là chị Hằng nói sau đó soạn ra một tờ giấy a4 dán nơi góc tường chứ còn Mèo lúc này chẳng nghe gì lọt tai, cô chỉ muốn một nơi yên tĩnh để bản thân có thể bình tâm lại mà thôi.

***

Tỉnh lại sau cơn say đêm qua, Nhật Minh trở về nhà trọ của hai người thì nhận ra Mèo đã xếp quần áo dọn đi mất rồi. Hoảng loạn hắn liên tục ấn số cô mà gọi đi, đáp lại hắn chỉ có những hồi chuông dài dằn dặt mà chẳng có ai nghe máy. Không nản lòng hắn nhắn tin: “Em đang ở đâu vậy? Mau về nhà đi anh có chuyện muốn nói với em. Chuyện tối qua anh thật sự xin lỗi lúc đó do anh say quá nên mất kiểm soát.”

Không có tin nhắn trả lời hắn lại nhắn tiếp: “Em đang làm hả? Làm xong về nhà nha! Anh có quà bất ngờ cho em đây.”

Vẫn không có hồi âm hắn bắt đầu lo lắng: “Có phải cô ấy đã chặn số mình rồi không? Không thể nào con bé yêu mình nhiều như vậy không thể nói đi là liền đi được. Nhất định là giận hờn vu vơ mà thôi.”

“Đúng rồi nhất định nhất định là như vậy.” - Hắn như thằng điên tự nói một mình.

Sự biến mất của Mèo Mũm Mĩm làm hắn ân hận lắm, hắn sợ cô sẽ vì chuyện này mà thật sự bỏ rơi hắn, không cần đến hắn nữa. Không phải hắn yêu thương gì Mèo mà đơn giản chỉ là không có Mèo sẽ không còn ai lo ăn lo mặc cho hắn nữa. Tiền hút thuốc đỗ xăng của hắn cũng không còn ai chu cấp. Thời buổi bây giờ để kiếm được một cô ngây thơ dễ dụ như Mèo là một chuyện rất khó.



Không thể nào!

Hắn không cho phép chuyện này xảy ra được. Đẹp trai không bằng chai mặt hắn quyết tâm cua lại bé Mèo lần nữa. Dùng số của mình nhắn tin gọi điện cô không trả lời thì hắn mượn điện thoại bạn bè, hết số này đến số khác liên tục nhắn tin, gọi tới làm phiền cô. Mèo là người rất cứng rắn một khi cô đã quay mặt đi thì sẽ không nhìn lại, dù hắn có lấy bao nhiêu số nhắn tin, gọi điện, thậm chí dọa dẫm cô đều không reply chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn thì cô sẽ ngay lập tức dập máy. Đồng thời chặn luôn số vừa gọi..

Không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn tìm đến trực chờ trước công ty mỗi giờ tan ca, hắn tin sẽ đón đầu được Mèo. Đúng như hắn dự đoán, khi chờ trước cổng công ty ngay ngày đầu tiên hắn đã gặp được Mèo. Vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc hắn liền tỏ ra vui vẻ lắm, thân mật gọi tên cô: “MyMy anh ở đây!” - Hắn đưa tay lên quẩy nhiệt tình, miệng cười tươi.

Mèo trực tiếp quăng cho hắn một “trái bơ” theo phản xạ cô nhìn về phía hắn một cái rồi ngồi trên con xe của mình chạy đi, trực tiếp xem hắn là người xa lạ. Thấy cô như vậy, khuôn mặt của hắn xị xuống rõ ràng là mất hứng: “Đáng chết! Dám lơ mình như vậy.”

Nhưng không để mất thời gian, hắn nhanh chóng định thần lại ngồi trên con Wave alpha của mình đuổi theo Mèo, miệng gọi với: “Chờ anh, để anh đưa em về.”

Nhìn hai người như vậy thì những người xung quanh không khỏi hiếu kỳ bàn tán:

“Ủa chẳng phải tụi nó chia tay rồi sao?”

“Chắc con này làm màu giận hờn bỏ đi đấy mà.”

“Thật đúng là có phúc không biết hưởng có người đưa rước bằng xe máy không chịu lại lộc cộc đạp xe đạp cho nắng gió hư hết da. Thật không biết nhỏ đó nghĩ gì.”

“Thôi đi mày ơi, trong chăn mới biết chăn có rận, mình đâu phải nó mà biết thằng kia có thật sự đối tốt với nó không? Nghe đâu thằng này đánh bóp cổ con này đó.”

“Ôi! Có chuyện này sao? Mày nghe được ở đâu?”

“Thì cũng nghe loáng thoáng thôi không rõ. Mà thôi chuyện người ta tụi mình nói tới nói lui làm gì mau về thôi trễ rồi.”