Chương 6

Thấy Mèo thường xuyên đi sớm về khuya, giao du cùng đám người xăm trổ, tóc xanh tóc đỏ, cô Hồng tốt bụng lên tiếng khuyên nhủ: “Nè My dạo này cô thấy con qua lại với bọn tóc xanh tóc đỏ, mấy đứa đó không tốt đâu con coi chừng bị lừa đó.”

Mèo cười hì hì đáp: “Cô lo xa quá rồi con có thứ gì để cho họ lợi dụng chứ. Cô đừng nghĩ nhiều, không phải ai xăm trổ nhuộm tóc cũng là người xấu đâu cô.”

Mèo bây giờ cũng bắt đầu thay đổi ham chơi hơn ham làm. Tuy hay bị Nhật Minh bắt nạt nhưng cô thật tâm thật dạ yêu hắn một cách mù quáng luôn tự tìm cách bao che dung túng cho những thói hư tật xấu của hắn phạm phải. Nhiều lần hắn măng cô vì những chuyện không đâu, rồi cô cũng dễ dàng bỏ qua cho hắn sau những câu xin lỗi và những lời hứa hẹn.

“Con mới tới đây không biết chứ còn cô ở đây mấy mươi năm ai ra sao thế nào làm sao cô không biết được. Cái thằng hay tới đưa đón con đó, thằng đó nghề ngỗng không có, suốt ngày ăn chơi, là cái dân đòi nợ mướn, cho vay nặng lãi chứ chẳng tốt lành gì đâu. Con dây vào nó có ngày lại khổ nghe không?”

Mèo lúc này là người yêu của Nhật Minh, cả thể xác và linh hồn cô đã trao trọn cho anh nên nghe những lời kia rất không hài lòng, ai mà muốn nghe người khác nói xấu bạn trai mình chứ: “Đủ rồi cô Hồng. Con lớn rồi con tự biết cân nhắc cô không phải bận lòng đâu.” - Nói rồi cô quay bước bỏ đi.

Cô Hồng nhìn thái độ trịch thượng đó của Mèo thì tức lắm, còn đâu dáng vẻ cô bé ngây thơ tội nghiệp ngày nào được cô cứu về cưu mang, gọi dạ bảo vâng nữa. Nhưng là người lớn lại là mẹ của hai ba đứa con rồi, nên cô biết rõ con nít mới lớn thường có thái độ bất đồng này. Thôi thì từ từ nói to nói nhỏ cho cô bé hiểu chuyện cũng không muộn.

Mèo đem chuyện cô Hồng nói xấu Nhật Minh kể lại cho hắn nghe thì hắn tức lắm. Ba hoa chích choè một hồi xúi Mèo: “Hay là em trả phòng ở đó đi anh giúp em thuê một khu nhà trọ khác thuận tiện hơn. Ở đó vừa chật chội vừa không thoải mái, mỗi lần anh qua thăm em mấy người cứ nhìn ngó rồi ai đời trai gái trong phòng mà bắt phải mở cửa to ra không được làm gì. Anh thấy em ở đó không tốt đâu.”

Mèo hơi suy nghĩ một chút nhưng rất nhanh bị hắn thuyết phục đồng ý. Ngày cô rời đi cô Hồng nước mắt lưng tròng níu giữ cô lại nói phải trái với Mèo rất nhiều điều nhưng con người ta khi đã bị tình yêu che mờ lý trí thì nào có nghe lọt tai mấy lời ngăn cản kia. Mèo một mực ra đi không nghoảnh đầu lại.

Mèo dọn ra một khu trọ khác, ở đây giờ giấc tự do và không ai quản thúc cô. Cô vẫn đi làm đều chỉ là không chủ động xin tăng ca như trước, có thời gian lại tu tập cùng đám anh Đen ăn nhậu nhảy nhót. Từ ngày cô chuyển trọ Nhật Minh cũng dời nhà sang sống chung với cô, hai người sống với nhau như hai vợ chồng.



Thời gian đầu mọi thứ vẫn rất tốt đẹp, Nhật Minh không làm ra tiền suốt ngày chỉ nằm ở nhà chơi game, ai gọi ăn nhậu thì liền có mặt. Mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều một mình bé Mèo gánh vác. Hắn ta thi thoảng có vài phi dụ đi theo anh Đen đòi nợ, giao hàng gì đấy được vài đồng tiền lẻ, tiền đó còn không đủ cho hắn hút thuốc đỗ xăng nói gì đến việc cho Mèo đóng tiền nhà.

Càng suy sụp hơn khi Mèo biết được những món đồ rẻ tiền hắn mua tặng cô ngày mới quen là tiền vay mượn của anh Đen. Bây giờ, hai người đã về chung nhà Mèo có nghĩa vụ phải trả số tiền kia cho anh Đen. Số tiền kia cũng không là bao nên cô cũng trả mà không oán thán gì. Mèo tin một ngày hắn tìm được việc làm tốt, số tiền cho cô còn hơn bây giờ cô bỏ ra nữa.

Nhưng cô đã lầm… hắn không có ý định đi xin việc làm như miệng hứa hẹn mà càng ngày càng không biết điều. Ở nhà không phụ cô việc nhà đã đành còn rủ đám bạn hư thân mất nêt về nhà nhậu nhẹt hút chích, khói thuốc bay ngập nhà nhiều lần khiến Mèo ho sặc sụa. Có lần mãi ăn nhậu còn không đón cô tan làm khiến Mèo phải cuốc bộ về nhà trong lòng tức tối và hậm hực vô cùng.

Đi làm về mệt lại không được nghỉ ngơi khi hắn cùng lũ bạn ăn nhậu hát ca um sùm, bực tức Mèo hằn hộc: “Mấy người thôi đi được không? Ồn ào quá tính không cho người ta nghĩ ngơi à?”

Có hơi men trong người lại có bạn bè ở đây, hắn nghe Mèo cằn nhằn làm hắn mất mặt như vậy liền khó chịu quát lại: “Cô hỏi ai vậy hả? Có phải nay ăn gan báo rồi không dám to tiếng với tôi.”

“Anh vừa vừa phải phải thôi. Anh không giúp tôi kiếm tiền thì thôi đi còn phá tiền của tôi làm ra nữa. Suốt ngày anh cứ ăn nhậu kiểu này biết khi nào mới đủ tiền cưới tôi chứ?”

Hắn say rồi nên bắt đầu động tay động chân, xô đẩy bé Mèo đứng trước mặt: “Ai nói tôi sẽ cưới cô chứ?”

“Anh nói vậy là sao?” - Nước mắt Mèo trực trào rơi xuống, mọi mộng đẹp tan vỡ.