Chương 1

Thành phố S, tháng chín.

Mùa hè khô nóng cuối cùng cũng nghênh đón cơn mưa đầu thu, quét không khí nóng bức cùng ngột ngạt đi để mang đến sự mát mẻ.

Trên quốc lộ Lý Nam Đế xuất hiện một đoàn xe chậm rãi đi về phía trước, nơi này là nghĩa địa tư nhân lớn nhất cũng như là nổi danh nhất ở thành phố S – lăng mộ Địa Long. Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời cũng dần dần tối mù mịt khiến cho đoàn xe lái ngày càng chậm.

Từng người đàn ông mặc âu phục bước từ trên xe xuống, trật tự chỉnh tề. Ngay lúc đó, cửa xe bị kéo ra, một người trong số những người đàn ông đó chuẩn bị bung dù đen ra che cho người ở trong xe.

Ngồi phía sau là một người phụ nữ mặc quần dài màu đen, trên đầu mang mũ sa đen, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, eo nhỏ, giống như một đóa hoa yếu ớt được che chở dưới chiếc ô đen, mang cho người khác cảm giác giây tiếp theo sẽ bị gió mưa thổi bay mất.

“Xin cô giữ gìn sức khỏe, kìm nén đau thương” Nhân viên của nghĩa trang che dù tiến lên, khẽ an ủi.

Thiên Thanh yếu ớt giương mắt lên, hốc mắt đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch, ngoảnh mặt kiên cường mỉm cười giữa cơn mưa gió càng trở lên thê thảm.

“Cảm ơn.”

Cô có dáng dấp xinh đẹp, hai con ngươi trong suốt, thanh âm đáng yêu lộ ra một chút sợ hãi, làm cho người khác cảm thấy vừa xinh đẹp, mềm mại lại vừa đáng thương, rất dễ khiến đàn ông sinh ra ham muốn chinh phục, bảo vệ.

Nhân viên làm việc thường thấy cảnh cách biệt sinh tử vậy mà giờ lại không đành lòng để cho người con gái trước mắt thấy chồng mình được chôn cất.

Vợ chồng ân ái với nhau chưa được ba năm mà đã âm dương cách biệt, thật là quá tàn nhẫn.

“Mời cô hãy theo tôi”

Thanh đi theo về phía trước.

Vũ Viết Thiện khi còn sống là một người rất máu mặt, sau khi chết lễ tang đương nhiên cũng phải khoa trương náo nhiệt, giá chôn cất cũng không thể quá rẻ. Địa Long là một nơi chôn cất tốt nhất, vì vậy quần áo và di vật của anh chôn ở đây là tốt nhất.

Tuy nói là không tìm được xác của Vũ Viết Thiện, nhưng lúc ấy du thuyền anh đi bị nổ chia năm xẻ bảy, đội cứu hộ đã tìm kiếm cự ly 20 km suốt ba ngày cũng không thể tìm được, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Đứng ở trước bia mộ, Thanh nhìn di ảnh trắng đen của anh mà cổ họng nghẹn ngào, quay đầu đi không đành lòng nhìn nữa.

Hạ quan tài, chôn cất, tiếng mưa rơi tí tách ngày càng lớn.

Sau lưng Thiên Thanh là những âm thanh tiếc nuối xúc động chia buồn.

“Tôi nghe nói khi anh Thiện còn sống, hai người họ vô cùng yêu thương nhau, bây giờ anh ấy đi rồi, sao vợ anh ấy chẳng rơi giọt nước mắt nào hết vậy?”

“Cô không biết đó thôi, hồi trước ở linh đường vợ anh ấy khóc thương tâm lắm, tận ba ngày, có mấy lần còn ngất xỉu, nước mắt chắc là cạn hết rồi.”

“A, thật đáng thương, cái cô Thanh kia tuổi còn quá trẻ mà lại thành quả phụ.”

“Nhưng mà ít ra cô ấy còn được thừa kế di sản mấy trăm triệu tỷ của anh Thiện, cuộc sống không cần phải lo nghĩ rồi.”

“Người không còn, giữ lại tiền có ích lợi gì chứ?”

“Nói cũng phải.”

Mấy câu nói như có như không thêm tiếng thở dài khiến Thanh cúi đầu, xoa xoa giọt lệ nơi khóe mắt.

Bỗng nhiên có thêm một chiếc áo khoác phủ lên người cô.

Thanh quay đầu, nhìn ra phía sau.

“Chị dâu nên giữ gìn sức khoẻ.” Là một người trẻ tuổi, tóc húi cua, ngũ quan mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một nhân vật không dễ đυ.ng chạm, nhưng đáy mắt kia trong lúc lơ đãng lộ ra một vẻ ôn nhu nhỏ làm tan đi chút nghiên khắc giữa mi mắt.

Cô tái nhợt hướng về phía anh cười vô lực một tiếng: “Minh, cảm ơn cậu.”



Đưa áo khoác xong, Vũ Viết Minh buồn bã lui đến một bên.

Tang lễ cử hành xong xuôi, cô làm chủ tang lễ nhận được vô số chia buồn với những người đến đây, với bao lời an ủi cùng ánh mắt thương tiếc.

Thiên Thanh trải qua một ngày mệt nhọc, buổi chiều trở lại biệt thự, bốn người luật sư mặc âu phục đã sớm chờ ở đó.

“Cô Thanh, đây là ba trăm triệu tỷ di sản mà anh Thiện để lại cho cô, mời cô xem qua.”

Thanh đáp một tiếng thật thấp, nhận lấy văn kiện luật sư đưa tới, tùy ý liếc mắt.

Là vợ của Vũ Viết Thiện, cô không chỉ có di sản để lại mà còn có quyền thừa kế. Vũ Viết Thiện chắc hẳn cũng không nghĩ tới mình vẫn còn trẻ đã phải chết vì một trận nổ du thuyền.

“Cô Thanh, cô hãy nhìn kỹ một chút, nếu như không sai thì vào ba tháng sau, toàn tài sản này sẽ thuộc về cô.”

Luật sư giải thích thêm: “Bởi vì hiện giờ xác của anh Thanh còn chưa tìm được, theo phương diện pháp luật mà nói, anh Thiện chẳng qua chỉ là mất tích, chưa phải qua đời. Ba tháng sau nếu như vẫn không thể tìm được xác của anh Thiện, lúc đó cô có thể ra tòa xin tuyên cáo là anh Thiện đã chết.”

Vẻ mặt Thiên Thanh uể oải, đối với những văn kiện di sản này hiển nhiên cô chẳng có hứng thú: “Cám ơn anh luật sư, anh thu xếp toàn bộ đi.”

Tận đáy lòng luật sư thở dài, bên ngoài đồn rằng cô Thanh và anh Thiên tình cảm rất thắm thiết, quả nhiên là vậy.

Suy nghĩ một chút cũng phải, người yêu không có ở đây, nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?

Bổ sung được vật chất đầy đủ, nhưng không bổ sung được con tim trống rỗng.

Nghĩ đến đây, vị luật sư nghiêm túc nói: “Xin cô yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này cho cô.”

“Vậy thì làm phiền anh.”

Đưa tiễn đoàn luật sư xong, Thiên Thanh từ chối khéo bữa ăn khuya ở nhà dì, lên lầu trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mới vừa đẩy cửa ra, không biết từ đâu xuất hiện những cơn gió âm u lạnh lẽo, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

Cô chậm rãi bước vào trong, quay đầu khóa trái cửa phòng. Không gian chỉ còn lại mình cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Gỡ mũ đen xuống, ngồi trước gương bắt đầu tẩy trang.

Cô có làn da rất trắng không một chút tỳ vết, nhưng hết lần này tới lần khác đánh phấn lót đến trắng bệch cả mặt, lại còn không đánh thêm một chút phấn má hay son môi đỏ khiến cả người trông không chút sức sống nào.

Chẳng còn cách nào khác, khoảng thời gian gần đây cô ăn uống ngon miệng lại còn ngủ ngon, tinh thần chưa bao giờ tốt như bây giờ, da hồng hào còn sáng bóng, chỉ có duy nhất cặp mắt sưng đỏ, đây là thành quả cô ở trước linh đường Vũ Viết Thiện khóc ba ngày.

Sau khi tẩy trang xong, Thiên Thanh bước vào phòng tắm ngâm mình dưới nước nóng, cô tự rót cho mình một ly rượu mạnh mà Vũ Viết Thiện trước đó tự tay trưng cất.

Hôm nay bôn ba cả ngày, đã vậy trời còn mưa to làm cô dính không ít nước trên người. Thanh tựa vào bồn tắm, ngâm cơ thể đau nhức trong nước nóng, phát ra một tiếng ngân nga thoải mái.

Cẩn thận tính một chút, cho đến hôm nay là vừa đúng ba năm cô xuyên đến đây.

Những ngày đầu, cô thật phiền muộn vì xuất hiện thêm một người chồng. Cô biết, Vũ Viết Thiện không thích mình, nhưng cô lại biết anh ta thích kiểu phụ nữ nào.

Vũ Viết Thiện chỉ thích loại phụ nữ xinh đẹp mềm mại yếu đuối dựa vào anh ta mà sống, khôn khéo hiểu chuyện, không có chủ kiến cũng không có nóng nảy.

Ở điểm này, Thiên Thanh nắm bắt rất tốt. Chỉ trong ba năm đã thành công để cho Vũ Viết Thiện nuôi mình như nuôi chim hoàng yến, thậm chí còn trưng ra biểu hiện thích anh đến mức không thể rời bỏ anh.

Tại sao cô phải làm như vậy?

Bởi vì phải theo tình tiết của kịch bản, nếu không làm vậy sẽ phải chết.

Thêm nữa, Vũ Viết Thiện chính là nhân vật phản diện chính cống, có quyền thế, tính tình hung ác, nếu mà cố tình làm trái ý anh ta, không chết thì cũng bị thương.



Anh ta từng có hai người vợ, nhưng đều mất tích một cách ly kỳ hoặc là chết oan uổng vào đêm tân hôn.

Xuyên qua vào ngày hôm đó, cô thiếu chút nữa bị cái tên bệnh thần kinh đấy dọa chết.

Khi đấy trong biệt thự u ám bỗng truyền đến âm thanh kêu la thảm thiết ở dưới tầng hầm, trong hành lang thì xuất hiện vết máu, nhà của một người bình thường sẽ xuất hiện mấy cái này hả?

Sống chung với Vũ Viết Thiện ba năm nay, cô ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh Thiện kia không hài lòng cái gì liền mang cô xuống tầng hầm.

Thế nhưng cũng may, Vũ Viết Thiện này đi theo kịch bản, chết do một trận nổ lớn trên du thuyền, đến hài cốt cũng không còn.

Tất cả đều đã qua rồi.

Cô không cần lúc nào cũng lo lắng cho mạng nhỏ của mình, lại càng không cần ngụy trang thành một con nhỏ yếu đuối ngây thơ nằm trong lòng bàn tay của anh ta mà kiếm sống nữa.

Thanh lúc này thật hãnh diện, thậm chí còn muốn hát một bài tình ca là lá la.

"Anh là ai từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng chân phương..

Anh là ai tựa như ánh nắng ban mai ngọt ngào trong sương.."

Lúc này anh Thiện nhà ta đang đứng bên cạnh bồn tắm… À không đúng, hiện tại anh đã biến thành con ma Thiện. Nghe cô ta hát mà đến cả con ma cũng không chịu nổi, anh nhìn cô bằng một ánh mắt khó có thể nào diễn tả được bằng lời, nhìn những ngón chân của cô nhô ra khỏi bồn tắm, lắc lư theo nhịp hát của mình.

Kết hôn ba năm, anh còn không biết vợ của mình còn có cái kiểu ca hát như này.

Một tháng trước anh ở trên một chiếc du thuyền cùng đối tác nói chuyện làm ăn, có lẽ là âm mưu từ lâu của ai đó làm một trận nổ lớn để cho anh mất đi ý thức, chờ khi anh tỉnh lại lần nữa thì đã ở tang lễ của chính mình.

Tình huống của anh có chút kì diệu, anh thấy được người khác nhưng không chạm được vào họ và ngược lại, họ không nhìn thấy anh, cũng không chạm được vào anh.

Người ta gọi tình huống này là “hồn ma”.

Vũ Viết Thiện có trình độ học vấn cao, từ trước đến nay đều thiếu niềm tin về tồn tại của tâm linh, hiện tại sự thật bày ra ở trước mặt anh, không cho phép anh hoài nghi bản thân thật sự đã biến thành một con ma.

Không những thế khiến anh không dám tin là người vợ Thiên Thanh khóc lóc đau khổ đến bất tỉnh ở trước linh đường bởi vì anh chết, ăn uống không ngon, buồn bực không vui mấy ngày nay giờ phút này da dẻ lại sáng mịn hồng hào, tinh thần tốt đến mức cất tiếng hát, thư thả nằm trong bồn tắm đắp mặt nạ, uống rượu vang đỏ, hưởng thụ cuộc sống?

Anh thấy bây giờ cô ta vô cùng sung sướиɠ, nào có dáng vẻ đau khổ như buổi sáng nữa?

Thiện nhíu chặt lông mày, trong trí nhớ của anh, cô ta ở trước mặt mình từ trước đến giờ đều thận trọng mà lấy lòng, chỉ sợ bản thân làm sai điều gì chọc anh tức giận. Bây giờ mỗi cử chỉ, hành động của cô ta lại không khác gì một con mèo tự đắc, tìm đâu ra con mèo mềm yếu của ngày xưa nữa, rõ ràng chính là một con hồ ly gian xảo, từ sau khi anh chết liền lập tức lòi đuôi!

Đến gần Thiện, không hiểu tại sao Thanh lại rùng mình một cái vô cùng lạnh lẽo, bực bội uống một hớp rượu mạnh trong tay, thiếu chút nữa phun ra hết, rượu vừa đắng lại vừa cay.

Cô lẩm bẩm vài câu: “Khó uống muốn chết, chả hiểu sao cái thằng cha Thiện kia lại thích.”

Nói xong, cô đứng dậy rửa sạch sẽ bọt trên người.

Mới vừa tắm xong liền nghe thấy dì Liên ở bên ngoài gõ cửa, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Cô Thanh, buổi tối cô vẫn chưa ăn gì, tôi làm cho cô chút thức ăn đêm, dù sao cũng phải ăn một chút chứ cứ tiếp tục như vậy thân thể của cô làm sao chịu được?”

Thanh nhón chân lên đi tới cửa, bóp chặt mũi, chậm rãi thấp giọng với dì ở bên ngoài, nói: “Dì Liên, con không đói bụng, chỉ là có chút mệt mỏi, muốn… muốn nghỉ ngơi một chút, dì cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Thanh âm nghẹn ngào, giọng điệu vừa phải, bi thương không cách nào kiềm chế nổi.

Anh Thiện dựa vào ưu thế của mình đi xuyên qua tường.

Dì Liên bưng thức ăn ngoài cửa thở dài, đáy mắt cũng dần dần đỏ, khó nhịn được mà nghẹn ngào: “Cô nên đu nghỉ ngơi đi ạ.”

Thiện nhìn dì Liên đi xa, lại nhìn vợ mình trong phòng, muốn cắn chết con nhỏ giỏi diễn kia quá.

Nếu như ma cũng có răng.