“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Dạ Lăng Hàn lập tức sầm lại, toàn thân tỏa ra sát ý lạnh lẽo: “Một người lớn như vậy mà các anh cũng không trông được, đúng là phế vật!”
“Cậu Kỷ nói tản bộ trong vườn hoa, không cho chúng tôi đi theo. Chúng tôi… chúng tôi cũng không dám đi theo. Thấy lâu vậy rồi mà cậu ấy vẫn không trở về, chúng tôi vào vườn hoa tìm, kết quả… kết quả không thấy người đâu!”
Người hầu trong biệt thự đều là Omega, hơi thở Alpha mạnh mẽ trên người Kỷ Nhiên khiến bọn họ nhìn mà sợ hãi.
Thần phục từ bản năng khiến bọn họ không dám chống lại mệnh lệnh của Kỷ Nhiên.
Bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, Chu Tân thấy đã sắp đến giờ, tới nhắc nhở Dạ Lăng Hàn xuống lầu chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn.
Cửa đột nhiên bị kéo ra, Dạ Lăng Hàn hung hăng hùng hổ đi ra, bước chân mạnh mẽ khiến Chu Tân nhận ra có gì đó không thích hợp.
Chu Tân đi theo bên cạnh Dạ Lăng Hàn nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy.
“Cậu Dạ, lễ đính hôn sắp bắt đầu…”
Chu Tân còn chưa nói hết lời đã bị Dạ Lăng Hàn gầm lên cắt ngang: “Phái người đi tìm Kỷ Nhiên, đào sâu ba thước cũng phải tìm được em ấy.”
Hóa ra là không thấy cậu Kỷ đâu, thảo nào cậu Dạ lại tức giận như vậy.
“Cậu Dạ, bây giờ tôi lập tức phái người đi tìm cậu Kỷ. Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, nếu không cậu tham gia lễ đính hôn trước, tôi đảm bảo sẽ mang cậu Kỷ bình yên vô sự trở về.”
Dạ Lăng Hàn làm như mắt điếc tai ngơ, bước nhanh xuống dưới lầu.
Vừa đi tới đầu cầu thang, lại gặp phải mấy người đi lên.
Dạ Vân Bình nhìn thấy con trai bước đi vội vàng như vậy, nhíu mày hỏi: “Đi đâu?”
“Việc gấp!”
Dạ Lăng Hàn vòng qua mấy người muốn đi, lại bị Dạ Vân Bình quát trở lại: “Đứng lại! Có là chuyện lớn gì thì cũng phải đính hôn xong mới được đi xử lý.”
“Không đợi được!” Dạ Lăng Hàn chống hai tay vào lan can cầu thang, dứt khoát nhảy xuống tầng một.
Sắc mặt Dạ Vân Bình tái xanh, tức đến l*иg ngực chập trùng.
“Bác trai, bác đừng tức giận! Nhất định là cậu Dạ có chuyện rất quan trọng cần phải xử lý.” Giọng nói trong trẻo truyền đến, một Omega có vẻ ngoài xinh đẹp đứng ở bên cạnh Dạ Vân Bình lên tiếng: “Lát nữa cháu xuống lầu nói mấy câu với khách khứa, cháu nghĩ các khách khứa đều sẽ thấu hiểu.”
Dạ Vân Bình nhìn Cam Nhuệ với ánh mắt khen ngợi, cảm thấy cậu ta quả thật biết thời biết thế, rất có phong thái của chủ mẫu đương gia.
“Tiểu Nhuệ, chuyện ngày hôm nay là Lăng Hàn không đúng. Chờ nó trở về, bác bảo nó nhận lỗi với cháu.”
“Bác trai, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy. Khi cháu quyết định đính hôn với cậu Dạ thì đã muốn sống hòa thuận bên anh ấy rồi. Cho nên, chút chuyện nhỏ này, cháu sẽ xử lý thỏa đáng.”
Chồng chưa cưới đột nhiên rời khỏi lễ đính hôn, ngay cả một cái lý do cũng không có, chẳng những Cam Nhuệ không nổi giận, mà còn khống chế không khí hiện trường vô cùng tốt.
Lễ đính hôn lần này trở thành tiệc rượu bình thường, bầu không khí không bởi vì lễ đính hôn đột nhiên hủy bỏ mà thay đổi, trái lại dưới sự chủ trì của Cam Nhuệ, còn được đẩy lên cao trào.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Cam Nhuệ còn đặc biệt tự móc tiền túi tặng mỗi người một món quà.
Trước khi rời đi, mỗi vị khách mời đều khen không dứt miệng.
Dạ Vân Bình vô cùng hài lòng với người con dâu tương lai này.
Kỷ Nhiên rời khỏi phòng khám bệnh của Thịnh Duy Thanh, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là điện thoại của Dạ Lăng Hàn.
Cậu không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cúp máy.
Điện thoại kiên nhẫn vang lên, Kỷ Nhiên dứt khoát kéo số điện thoại của Dạ Lăng Hàn vào sổ đen.
Dạ Lăng Hàn đứng sau một gốc cây cách đó không xa, nhìn Kỷ Nhiên lần lượt cúp cuộc gọi của anh.
Cuối cùng, không còn gọi được nữa.
Anh siết chặt nắm đấm vang lên ken két, đáy mắt hệt như đóng băng.
Sải bước đi tới, kéo lại Kỷ Nhiên đang muốn rời đi.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của người đàn ông, đồng tử Kỷ Nhiên đột nhiên co rụt lại, quay đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông.