Chương 42: Rời đi

Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng trước cửa bệnh viện.

Một bóng người nhanh chóng xuống xe, đi về phía Thịnh Duy Thanh.

“Giáo sư Thịnh, ngài sao vậy?”

Dung Thành cúi người đỡ Thịnh Duy Thanh vết thương chằng chịt dậy.

“Giáo sư Thịnh, tôi đưa ngài vào trong bệnh viện.”

Dung Thành vừa định dìu Thịnh Duy Thanh vào bệnh viện chữa trị, còn chưa kịp bước đi đã bị Thịnh Duy Thanh ngăn lại: “Đừng đi bệnh viện.”

Người của Dạ Lăng Hàn đứng chật hành lang bệnh viện, lúc này đi vào, không thể nghi ngờ chính là đυ.ng vào họng súng.

“Nhưng mà, vết thương của ngài rất nặng.”

Dung Thành lo lắng nhìn Thịnh Duy Thanh, thấy Thịnh Duy Thanh kiên quyết lắc đầu với cậu ta, Dung Thành chỉ có thể đỡ anh ta lên xe của mình.

Thịnh Duy Thanh cầm khăn tay lau vết thương, Dung Thành hỏi: “Giáo sư Thịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chút va chạm nhỏ.” Thịnh Duy Thanh hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Tôi vốn muốn đến bệnh viện thị sát, đúng lúc gặp giáo sư ở cửa bệnh viện.”

Thịnh Duy Thanh nhíu mày: “Bệnh viện kia là nhà cậu mở?”

“Vâng!” Dung Thành thấy sắc mặt anh ta khác thường, vội hỏi: “Trong bệnh viện xảy ra chuyện gì?”

“Kỷ Nhiên đang trong bệnh viện.”

Thịnh Duy Thanh đã nghe nói chuyện Dung Thành cho Kỷ Nhiên vay hai mươi triệu, biết quan hệ giữa cậu ta và Kỷ Nhiên cũng không tệ lắm.

“Dung Thành, tôi có thể cầu xin cậu một chuyện không?”

“Giáo sư Thịnh, ngài nói đi! Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ cố hết sức đi làm.”

Thái độ của Dung Thành rất chân thành, Thịnh Duy Thanh từng dạy cậu ta, cũng phần nào hiểu rõ cậu học sinh này.

Dung Thành là một người rất chính trực, rất lương thiện.

Thịnh Duy Thanh không giấu nữa, nói: “Cửu Kỷ Nhiên ra giúp tôi.”

Kỷ Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy hồ nước rộng xanh biếc và cành lá xanh um tươi tốt bên ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng trước mắt quá đẹp, tựa như ở trong tranh.

Sau vài giây giật mình ngẩn ngơ, Kỷ Nhiên dời mắt nhìn xung quanh. Phong cách bày trí với tông màu đen trắng xám, toát lên vẻ sang trọng nhẹ nhàng.

Nơi này rất lạ lẫm, trước kia cậu chưa từng tới bao giờ.

Người hầu đẩy cửa ra, nhìn thấy Kỷ Nhiên xuống giường, đang vịn vào đầu giường cố gắng đi ra ngoài.

Cô ta lập tức tiến lên khẽ nói: “Cậu Kỷ, cậu vừa tỉnh lại, không nên tùy tiện đi lại.”

Kỷ Nhiên thấy người hầu rất lạ mặt, không giống như người bên cạnh Dạ Lăng Hàn.

“Đây là nơi nào?”

“Nơi này là Đồng Thành.” Người hầu nói: “Cậu về giường nằm đi, tôi đi gọi cậu chủ nhà tôi đến.”

Trên người Kỷ Nhiên không có chút sức lực nào, đi vài bước đã cảm thấy vô cùng tốn sức.

Cậu cũng không cậy mạnh, trở về giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, một người đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Kỷ Nhiên cứng đờ, đáy mắt toát vẻ kinh ngạc.

Dung Thành, sao lại là cậu ta?

“Đàn anh, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Năm nay Dung Thành vừa lên năm hai, nhỏ hơn Kỷ Nhiên một tuổi.

“Sao tôi lại ở chỗ này?”

Kỷ Nhiên nhớ rất rõ ràng, hẳn là cậu vẫn bị Dạ Lăng Hàn nhốt trong biệt thự mới phải.

“Em và giáo sư Thịnh mang anh ra khỏi bệnh viện.”

Ánh mắt Dung Thành nhìn Kỷ Nhiên rất đỗi dịu dàng: “Nơi này rất an toàn, tốt nhất anh nên ở chỗ này dưỡng bệnh, Dạ Lăng Hàn sẽ không tìm được anh.”

Đồng tử Kỷ Nhiên hơi phóng đại, đáy mắt lóe ra ánh sáng kinh ngạc và hưng phấn.

Cậu thật sự trốn ra rồi?

Có phải về sau sẽ hoàn toàn rời xa Dạ Lăng Hàn, sống cuộc sống của người bình thường?

Chỉ cần nghĩ tới việc có thể thoát khỏi l*иg giam lộng lẫy kia, Kỷ Nhiên hưng phấn đến độ cả người run rẩy.

‘Tự do’ giống như một mũi thuốc cường tim tiêm vào trong cơ thể cậu, giúp cậu nhanh chóng khôi phục sức sống.

Tinh thần của Kỷ Nhiên càng ngày càng tốt.

Nhưng mà, tâm trạng của Dạ Lăng Hàn lại càng ngày càng kém.