Chương 41: Chỉ có anh nói không muốn, Kỷ Nhiên không có quyền nói rời đi!

Cưỡng ép cái gì đây?

Dạ Lăng Hàn nghĩ mãi không ra, anh cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kỷ Nhiên, anh đã biết, người này là của anh!

Chỉ có anh nói không muốn, Kỷ Nhiên không có quyền nói rời đi!

“Dạ Lăng Hàn… tôi không còn chút lưu luyến gì với anh!”

Tiếng nói của Kỷ Nhiên rất suy yếu, nhưng giọng điệu rất kiên định, giờ phút này cặp mắt vẫn luôn đờ đẫn trống rỗng kia lấp lóe ánh sáng quật cường.

Dạ Lăng Hàn bị chấn động lùi về sau một bước, siết chặt nắm đấm.

Cho dù chỉ giữ lại một cỗ thi thể, anh cũng sẽ không buông tay!

“Đưa em ấy đi bệnh viện!”

Dạ Lăng Hàn lạnh lùng nói: “Nhất định phải cứu sống em ấy.”

Xe con rít gào chạy đi, hướng về phía bệnh viện.

Viện trưởng nhận được thông báo, mang theo đội ngũ chữa bệnh chờ ở cửa bệnh viện từ sớm.

Xe con dừng trước cửa bệnh viện, cáng cứu thương lập tức được đẩy lên trước, viện trưởng nghênh đón, lên tiếng: “Cậu Dạ, đã chuẩn bị xong cáng cứu thương!”

Dạ Lăng Hàn không nói một lời, xanh mặt đặt Kỷ Nhiên lên cáng cứu thương.

Thịnh Duy Thanh được mời đến bệnh viện giao lưu học thuật, vừa ra cửa đã nhìn thấy Kỷ Nhiên nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt anh ta chấn động, sải bước lại gần.

Mấy ngày không gặp, Kỷ Nhiên gầy đến không nhận ra, trên mặt đều là tử khí xám xịt.

Thấy cảnh này, Thịnh Duy Thanh tiến lên tung cú đấm về phía Dạ Lăng Hàn: “Cậu đã làm gì cậu ấy?”

Là Alpha ưu tú nhất, Dạ Lăng Hàn dễ dàng né tránh công kích của Thịnh Duy Thanh.

Vệ sĩ bước lên trước ngăn cản Thịnh Duy Thanh.

“Dạ Lăng Hàn, cậu đã làm gì cậu ấy? Nếu cậu đã không thích cậu ấy, vậy đừng hành hạ cậu ấy nữa!”

Thịnh Duy Thanh chửi ầm lên: “Cậu cái đồ cầm thú! Kỷ Nhiên vì cậu mà cố gắng nhiều như vậy, cậu lại đối xử với cậu ấy như thế!”

“Chuyện giữa tôi và em ấy, anh không có tư cách hỏi tới.”

Ánh mắt Dạ Lăng Hàn giống như đóng băng, anh nhìn về phía viện trưởng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cứu người!”

Viện trưởng lập tức hoàn hồn, kêu gọi nhân viên y tế đưa Kỷ Nhiên vào phòng cấp cứu.

Dạ Lăng Hàn đi đến trước mặt Thịnh Duy Thanh, lạnh lùng nhìn anh ta, nói với vệ sĩ: “Thả anh ta ra!”

Vệ sĩ buông tay ra rồi lùi sang một bên.

“Dạ Lăng Hàn, cậu hành hạ Kỷ Nhiên chưa đủ sao? Cậu còn muốn lấy mạng cậu ấy? Rõ ràng cậu ấy là một Alpha, tại sao phải chịu đựng sỉ nhục và ức hϊếp của cậu? Cậu chỉ biết lo cho bản thân mình, một lòng muốn biến cậu ấy thành Omega. Cậu căn bản không nghĩ cho cảm nhận của cậu ấy. Nếu như cậu thật sự để ý đến cậu ấy, cậu sẽ không tàn nhẫn với cậu ấy như vậy.”

Thịnh Duy Thanh trút hết căm giận dưới đáy lòng ra.

Trước kia anh ta không dám nói, bây giờ Kỷ Nhiên sắp mất mạng rồi, anh ta cũng không quan tâm gì nữa, xả hết tức giận trong lòng.

“Nếu như tôi không yêu em ấy, tôi đã không biến em ấy thành Omega.”

Nghe thấy lời nói của Dạ Lăng Hàn, trên mặt Thịnh Duy Thanh toát vẻ khϊếp sợ.

Anh ta cảm thấy Dạ Lăng Hàn đúng là đồ điên!

Một tình yêu chỉ lo nghĩ đến bản thân, sao có thể gọi là một tình yêu đích thực?

“Cậu căn bản không yêu cậu ấy, cậu chỉ yêu bản thân cậu!”

Thịnh Duy Thanh liều mạng hô lên câu này, sau đó tiến lên tung cú đấm về phía Dạ Lăng Hàn.

Nhưng cú đấm của Dạ Lăng Hàn nhanh hơn anh ta nhiều, Thịnh Duy Thanh bị đấm ngã xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống anh ta, lạnh lùng nói: “Về sau cách Kỷ Nhiên xa một chút, nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Thịnh biến mất khỏi thủ đô.”

“Cậu là đồ khốn kiếp!”

Thịnh Duy Thanh tức đến toàn thây run rẩy, nhưng anh ta biết, Dạ Lăng Hàn có khả năng tiêu diệt nhà họ Thịnh.

Dạ Lăng Hàn điên lên, người yêu nhất còn có thể tổn thương, huống hồ là tình địch như anh ta.

Thịnh Duy Thanh bị vệ sĩ chỉnh vô cùng thê thảm, mang theo vết thương chằng chịt bị ném trên đường cái bệnh viện.