“Hay là....”
“Nếu như cô ấy yêu cầu kết nối điện thoại, mặc kệ chuyện đó có khẩn cấp thế nào, cứ nói là chị đang họp, không nhận điện thoại, lịch làm việc đã kín, không có thời gian.”
“Em hiểu rồi.”
Cúp điện thoại, Trình Bái Nghê thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật may là một giây trước cô đã có quyết định cho dự án này chứ nếu không, nói xong cuộc điện thoại này tâm tình cô ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng. Vất vả lắm lần này mẹ nuôi mới kiếm đủ người cùng đi Bắc Âu câu cá, cô tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất gì vào thời gian này.
Cô vội vàng điện thoại cho Chu Khắc Phi, “Cô ấy thật sự gọi điện thoại cho em.” “Nhanh như vậy sao?”
“Em cũng thấy kinh ngạc.” Cô thừa nhận, “Em vốn dĩ còn cho rằng anh quá đề phòng cô ấy, bây giờ cảm thấy, anh đánh giá hoàn toàn chính xác.”
Sự tình hôm trước, cô vẫn nhớ rất rõ.
Sau khi Đông Ly ngủ trưa, Chu Khắc Phi cầu hôn cô.
Cô rất xúc động nhưng vẫn chưa đáp ứng. Hôn nhân của cô không chỉ là lưỡng tình tương duyệt, cô còn muốn thằng nhóc đang ngủ say sưa trong nhà bí ngô kia cũng phải đồng ý mới được.
Đó là bảo bối mà cô vất vả mang thai rồi sinh dưỡng, cô muốn thằng bé cũng được hạnh phúc.
Cậu nhóc có thể tiếp nhận Chu Khắc Phi, bọn họ mới có tương lai.
Khi cô muốn nói với anh lập trường của mình thì chuông cửa vang lên.
Chu Khắc Phi đi mở cửa, cô mơ hồ nghe có tiếng tranh cãi cho nên đi ra nhìn xem, không nghĩ tới mình vừa xuất hiện, cô gái vừa nhấn chuông kia lập tức mở to hai mắt, sau đó bước lui ra sau ba bước.
Hình như không muốn hai người có cơ hội nói chuyện với nhau, Chu Khắc Phi ngăn cản cô, nói với cô gái ngoài cửa:
“Hôm nay là thứ bảy, là thời gian riêng của tôi, có chuyện gì thứ hai nói sau, còn nữa, chuyện làm ăn tôi sẽ toàn lực phối hợp, nhưng lần này, tôi vì Hạ thị công tác chứ không phải ký giấy bán mình, mong cô tôn trọng bản thân, cũng như tôn trọng tôi một chút.”
Sau đó anh đóng cửa lại.
Cô suy nghĩ, chắc không phải là bạn gái ở New York của anh chứ?
Vì biết anh có niềm vui mới ở Đài Loan cho nên chạy đến bảo vệ lãnh thổ… Cô chẳng phải là người thứ ba chứ?
Nhưng nếu nói Chu Khắc Phi là kẻ lăng nhăng, cô lại không tin.
Khi anh nhắc tới mối tình đầu thì trong mắt ngấn lệ, tuy anh không thừa nhận nhưng trong mắt lấp lánh ngoại trừ nước mắt thì có thể là gì? Người trọng tình như thế không thể nào lăng nhăng.
Sau đó Chu Khắc Phi nói với cô, đó là cháu gái người bảo trợ cho anh, cũng là cấp trên của anh, cô ta thích anh nhưng anh không có cảm giác đó với cô ta.
Anh không muốn thay đổi công việc vì Hạ lão tiên sinh có ân tình với anh. Mấy năm nay các kênh truyền hình mua sắm cạnh tranh khốc liệt, Hạ thì bị cướp mất nhiều thị phần làm ăn, nếu không có anh chèo chống, chỉ sợ cạnh tranh không nổi.
Anh đã nói với lão tiên sinh, ở Hạ thị một ngày, anh sẽ tận tâm tận lực nhưng trong tương lai, anh sẽ làm việc mình muốn.Lão tiên sinh cũng là người hiểu chuyện, nói: “ Có thể giúp được tới đâu thì giúp, từ nay về sau mặc kệ cậu muốn trồng rau hay làm nhà kính, cứ viết thư cho ta, ta muốn đi xem.” “Cho nên ông ấy cũng biết cháu gái mình thích anh?”
“Đương nhiên.” Trên dưới cả công ty truyền hình mua sắm đều biết.
“Ông không muốn tác hợp hai người sao?
“Đương nhiên là muốn, nhưng khi anh phát hiện đã tìm cơ hội nói rõ ràng với ông ấy, anh làm ở Hạ thị là vì báo ân chứ không phải bán mình, anh có thể tăng ca vô điều kiện nhưng không thể kết hôn với Hạ Á Thiều, Đã qua từng này tuổi, lão tiên sinh, kinh nghiệm cũng nhiều, ông cũng hiểu được tình cảm là không thể miễn cưỡng, anh cảm kích ông vì điều đó nhưng mà Hạ Á Thiều vĩnh viễn không hiểu được. Tuy trên miệng cô ta không nói những tận sâu trong lòng luôn cho rằng anh thiếu nợ Hạ gia, đối với anh chỉ muốn sở hữu, cho rằng “thứ cô ta cần cô ta nhất định phải có được”, cho nên cô ta không thể chấp nhận chuyện bị anh từ chối tình cảm.”
Chu Khắc Phi cười, tiếp tục nói: “Kỳ thật Hạ Á Thiều vẫn luôn có bạn trai, hơn nữa điều kiện rất tốt, cô ta có yêu mến anh thật nhưng cái chính là không cam lòng, luôn tâm niệm “Anh đừng quá kiêu ngạo, tôi không tin không lấy được anh!” Suy nghĩ hoang tưởng này cứ tích lũy dần theo thời gian, trong lòng cô ta cũng hiểu được anh không có cách nào tiếp nhận cô ta, cho nên thủ đoạn càng quyết liệt hơn, lần này có lẽ vì anh nói không có ý định trở về lại không tiếp điện thoại cho nên cô ta đã bay tới Đài Loan.”
Trình Bái Nghê ngây người. Nghe cứ như tình tiết trong một bộ phim báo thù mãnh liệt .
Theo Chu Khắc Phi nói, cô gái tên Hạ Á Thiều kia đã theo đuổi anh được tám năm.
Tám năm, nếu có con thì cũng đã học lớp hai rồi, vậy mà người phụ này vẫn còn cố chấp với anh như vậy.
Sau đó anh nói, Hạ Á Thiều có thể sẽ đến tìm cô, nếu không phải tranh luận thì cũng sẽ nói nhiều chuyện không hay, anh không muốn Bái Nghê gặp cô ta.
Cô nghĩ, không cần anh dặn trước, cô cũng sẽ không gặp.
Nếu Hạ Á Thiều chỉ vì một người đàn ông không tiếp điện thoại của cô ta mà ngàn dặm xa xôi chạy tới Đài Bắc, thì cô biết “bóng ma ám ảnh” này hẳn là sẽ chẳng có lời nào tốt đẹp --- mặc dù vậy, cô cũng không cho rằng hai người là “tình địch”, bởi từ đầu tới cuối Chu Khắc Phi đều không yêu thiên kim kia.
Hôm nay cô phải thừa nhận, Chu Khắc Phi thật sự rất hiểu đại tiểu thư kia Đối phương chẳng những thật sự đến tìm cô, mà còn vào ngay ngày làm việc đầu tiên.
Tốc độ quá nhanh.
Trình bái nghê xem đồng hồ, mười rưỡi sáng.
“Từ sáng đến giờ mình phải xem một đề án thiết kế, lập kế hoạch kinh doanh, còn phải chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay, chỉ là một quản lý như mình đã nhiều chuyện vậy rồi, huống chi là cô ta, vậy mà lại có thể mặc kệ cả Hạ thị.”
Thật sự là quá bội phục cô ta.
Chu Khắc Phi nói: “Cô ta là một người sống trong cung điện cho nên thế giới của cô ta chỉ có bản thân mình, muốn cái gì được cái đó, hôm đó anh không cho hai người nói chuyện, biết rõ cô ta không thân thiện gì, đại khái cũng đoán được cô ta sẽ tìm em.” Anh vốn muốn sáng hôm nay sẽ hẹn Hạ Á Thiều nói chuyện, để cô ta đừng quấy rầy Bái Nghê nhưng vào phút cuối lại bị mắc kẹt trước máy tính, tham gia một hội nghị trực tuyến với các đồng nghiệp từ New York.
Đang nghỉ giữa hội nghị thì nhận được điện thoại của Bái Nghê.
Anh chỉ có thể nói trước cho cô biết, không gặp mặt cũng không cần tiếp chuyện với cô gái kia.
Phụ nữ ghen tuông thường làm những chuyện chẳng mấy tốt đẹp, công chúa khi ghen thì càng không cần phải nói nữa.
Anh không muốn Bái Nghê vô duyên vô cớ phải nghe mắng, càng không muốn Hạ Á Thiều phát hiện bạn gái mới của anh cũng là bạn gái cũ, trước mặt Bái Nghê nói những điều không cần thiết..
Những chuyện này phải do anh tự mình nói cho Bái Nghê chứ không phải qua sự giận dữ của người khác.
“Tối nay anh sẽ liên lạc với cô ta – nhưng với tính cách của cô ta thì có lẽ bây giờ đã chờ sẵn ở đại sảnh của Tề thị rồi, nếu như cô ta thật sự đến, em hãy nhớ, đừng nói chuyện với cô ấy.” Trình Bái Nghê nghĩ lại, hơi nghi hoặc, “Có phải có chuyện gì em nên biết, mà anh cũng không muốn em biết không?”
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Chúng ta đang quen nhau, em có quyền biết rõ mọi chuyện, không phải sao? Hôm đó cô ta nhìn thấy em, không phải ánh mắt phẫn nộ hay ghen ghét, mà là trừng to mắt, đó là kinh hãi, cô ấy nhìn thấy em sao lại giống như thấy một con ma vậy? Có phải trông em giống ai không?” Giống như nhìn thấy ma?
Đầu dây bên kia, Chu Khắc Phi trầm mặc – bởi vì đối với Hạ Á Thiều mà nói, đúng là như vậy, không chỉ là một con ma chết đi sống mà còn là một con ma chiếm trọn trái tim anh, biến mất rồi lại trở về, cô ta nhất định không thể chấp nhận được chuyện đó, nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra chân tướng.