Xe từ từ đi vào đường cao tốc.
Cô đang nghĩ xem nên nói gì đây để dời suy nghĩ ngượng ngùng kia, Chu Khắc Phi đã mở miệng trước: “Cô biết kỹ sư bảo vệ môi trường của Hội Khoa học gia Đức không, người đã thiết kế một thiết bị tiết kiệm năng lượng tự động đó?” “Tôi biết, tôi biết.”
Vi Vi luôn nghĩ rằng cô chỉ mê chơi Nông trại vui vẻ, kỳ thật cái mà cô quan tâm chính là tiết kiệm năng lượng và tự cấp nha.
Thật không nghĩ tới Chu Khắc Phi cũng chú ý tới tin tức này, cô còn cho rằng mình chỉ có thể thảo luận vấn đề này trên mạng thôi.
“Tôi xem qua phim tài liệu, công trình đó quả thật thần kỳ.” “Cô có chú ý tới phương pháp của bọn họ không?” “Đương nhiên là có.”
Trình Bái Nghê rất nhanh bị thu hút.
Hai người cứ như vậy, trò chuyện dọc đường. Kỳ thật, Chu Khắc Phi không hứng thú với bảo vệ môi trường lắm. Sở dĩ anh lưu ý tới phương diện này cũng vì Bái Nghê, cho dù mất đi cô, cho dù đã đến Mỹ, thói quen vẫn là thói quen, anh không thay đổi được, cũng không có ý định thay đổi, vì với anh, đó là một phần của cuộc sống.
Anh ở cùng với cô bốn năm, gần như có thể nói là hiểu rõ Bái Nghê hơn chính cô, bất cứ điều gì làm cô vui, bất cứ điều gì làm cô chú ý, anh đều hiểu tận tường.
Giống như bây giờ, anh nói một chủ đề, Bái Nghê đã nhanh cao hứng trở lại.
Xe tiếp tục chạy đến bờ biển.
Ngay lúc Bái Nghê đang chìm đắm trong nhiệt tình với Trái Đất, xe ngừng lại.
Cô có chút không muốn nhưng cũng rất vui nói: “Ở đây à?” Anh gật đầu, “Ở đây!”
Một bờ biển bạt ngàn mênh mông.
Bái Nghê nhìn anh lấy từng thứ trong thùng xe ra, cái bàn nhỏ, tủ lạnh nhỏ, mấy hộp thức ăn.
Một làn gió biển mát rượi thổi tới, ánh nắng chiếu xuống, cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp.
Anh lấy trong tủ lạnh ra: nước nho, rau dưa đơn giản, bánh sandwich.
Trình Bái Nghê vừa cắn sandwich vừa ngạc nhiên nghĩ, người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ sao? Tại sao từ lúc cô lên xe tới bây giờ, mỗi việc anh làm đều khiến cô thoải mái và vui vẻ?
Kỳ thật cô một chút cũng không thích quần áo đắt tiền,không thích nhà hàng sang trọng, càng không thích đồ trang sức hay những bữa tiệc lớn. Cái cô thích chính là hẹn hò như thế này.
Phong cảnh đẹp, thức ăn đơn giản.
Cô cũng rất vui vì anh vừa lấy ra một bó hoa hồng to.
Hoa hẳn là mới hái chứ không bị bọc bằng giấy kiếng.
“Cảnh sắc ở đây có đẹp không?”
“Đẹp”
“Trước đây tôi rất thường đến bờ biển, nhất là ngày hè, không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ nhìn lên bầu trời.”
Trình Bái Nghê đương nhiên nghe được trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm, cô nhịn không được hỏi: “Với bạn gái hả?” “Đúng vậy”
Đây là bờ biển mà trước đây bọn họ thích nhất, nhìn mặt trời lặn, đêm tối dần, có thể nhìn thấy sao băng.
Thời sinh viên chỉ có xe máy, bọn họ chạy như bay tới đây.
Lúc đó anh luôn tự nhủ, chờ đến khi anh mua được một chiếc xe hơi nhất định phải lái xe chở cô đến đây.
“Cô gái đó bây giờ ở đâu?”
“Tôi đã Lâu rồi không liên lạc”
Trình Bái Nghê bất giác thởphào nhẹ nhõm— rất tốt, đã lâu không liên lạc.
Cô đối với người đàn ông này rất có cảm tình, hi vọng còn có thể gặp lại, không chỉ là ở bờ biển, hy vọng có thể lên núi nhìn cảnh đêm, bắt đom đóm… Nếu như anh có bạn gái thì không ổn.
“Tôi tên là Chu Khắc Phi, năm nay ba mươi tuổi.”
Điều này cô biết.
“Lớn lên ở cô nhi viện, cho nên không có người thân, tốt nghiệp đại học ở Đài Loan sau đó đến Mỹ học thạc sĩ, rồi làm việc ở Truyền hình Hạ thị TV, làm Giám đốc marketing, độc thân, chưa có bạn gái, không mắc nợ, New Yorkcó một căn nhà ở New York không lớn lắm nhưng không cho thuê.”
Trình Bái Nghê khẽ giật mình, sau đó mỉm cười.
Anh đang tự giới thiệu.
Mặc dù hơi thẳng thắn và trực diện nhưng với hai người xa lạ, cách giới thiệu này là cách đơn giản nhất để hiểu rõ lẫn nhau.
Lúc nãy biết đây là bờ biển anh và bạn gái thường tới, trong lòng cô hơi xao động.
Trực tiếp một chút cũng dễ dàng hơn.
“Tôi là Trình Bái Nghê, năm nay ba mươi tuổi, ừ, có thể anh đã nghe xuất thân ly kỳ của tôi, nhưng mà nhiều phiên bản quá, tôi không chắc anh nghe được phiên bản nào, vẫn nên giới thiệu lại một chút”. Cô hắng giọng một cái.
“Bảy năm trước, tôi chẳng may rơi xuống biển, được giáo sư Tề Ân Thục, là mẹ nuôi bây giờ, cứu lên, nhiều chuyện trước đây tôi không nhớ rõ, mẹ nuôi không có con, lại cảm thấy đây là duyên phận nên nhận tôi làm con gái nuôi.”
Chu Khắc Phi lẳng lặng nghe.
Hết thảy anh cũng biết, nhưng mà, anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Không nghe đồn, cũng không tìm trên mạng, anh muốn chính mình cảm nhận một Trình Bái Nghê mới như thế này.
“Theo tư liệu, tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, bởi vậy lúc tỉnh lại không có người thân.” Cô cười với anh, “Nhưng mà bây giờ ngoại trừ mẹ nuôi, tôi còn có một đứa con trai sáu tuổi, lúc xảy ra tai nạn đó thì nó đã ở trong bụng tôi rồi, tuy không biết cha của nó là ai nhưng tôi rất thương nó, với tôi mà nói, đứa bé này chính là tất cả của tôi, cũng là động lực để tôi cố gắng.”
Tuy cô có hảo cảm với Chu Khắc Phi nhưng cô cũng không muốn giấu sự tồn tại của Đông Ly.
Đó là tất cả tình yêu của cô, cô rất tự hào về nó.
Nếu như tình cảm vừa mới bắt đầu của bọn họ vì sự tồn tại của Đông Ly mà biến mất, chỉ có thể chứng minh, người đàn ông này không phải là người cô cần.
Đối tượng của cô nhất định phải yêu con trai bảo bối của cô mới được, cho dù không thể coi như con ruột nhưng ít nhất cũng phải hiểu được yêu ai yêu cả đường đi, làm chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, đứa nhỏ này là người mà Trình Bái Nghê yêu thương nhất, cô tình nguyện để mình bị cảm nặng cũng không muốn nó hắt xì một cái.
“Cô có nghĩ tới một ngày nào đó, cha của đứa nhỏ sẽ tới tìm cô?” “Đã từng nghĩ tới.” Cô thành thật nói: “Thời gian ở trong bệnh viện, hầu như ngày nào tôi cũng nghĩ, nhưng mà mỗi ngày qua đi, tôi đã không ôm nhiều hy vọng nữa.”
“Có thử tìm người đó chưa?”
“Người đó có để lại số điện thoại và địa chỉ liên lạc ở sở cảnh sát, mẹ nuôi giúp tôi liên lạc rồi nhưng không được, chỗ ở thì không có người, điện thoại cũng không gọi được, cơ hồ như diều đứt dây, mẹ nuôi cũng không phải FBI, như vậy không có khả năng tìm được.”
“Về sau tôi nghĩ, có lẽ tôi không có duyên phận với người đó, nếu không tại sao có thể trùng hợp như vậy, chỗ ở của tôi bị chủ nhà dọn sạch, ngay cả tấm hình cũng không có, người đó trông thế nào tôi cũng không biết, đứa nhỏ càng lớn càng giống tôi, một chút bóng dáng của người đó cũng không thấy.” Trình Bái Nghê dừng một chút, cười nói “Nói với anh những điều này, anh có cảm thấy kỳ quái hay không?”
“Không có”
“Vậy là tốt rồi.” Cô thở dài một hơi, “Không biết vì sao, tôi cũng cảm thấy anh sẽ không để ý.” “Nếu để ý tôi sẽ không hỏi cô.” Chu Khắc Phi cô gắng để ngữ khí của mình không xúc động, “Điện thoại di động của cô có ảnh không, cho tôi xem hình của nó một chút.”
“Anh muốn xem?”
“Muốn.” Anh bổ sung một câu, “Tôi muốn hiểu thêm về nó.”
Vẻ mặt thản nhiên và chân thành của anh, Bái Nghê cảm thấy bất ngờ, thật sự cảm động.
Những năm lăn lộn thương trường, cô có thể nhìn người đúng tám chín phần, người đàn ông này không phải lịch sự, cũng không phải lấy lòng, mà thật sự là muốn xem ảnh của đứa bé.
Mặc dù hơi kỳ quái, nhưng vẫn rất vui vì điều đó.
Trình Bái Nghê lấy điện thoại ra, mở một thư mục, “Ở đây toàn là hình của nó.” Chu Khắc Phi cầm lấy, mấy ngày nay củng cố tâm lý, anh tin mình biểu hiện rất tốt, dù trong lòng rất phấn khích nhưng biểu hiện vẫn bình thường, ngón tay cũng không run rẩy.