Chương 10
“Cậu nói cái gì?” Mễ Nhạc Nhạc nhíu mày: “Anh ấy cho cậu vào công ty làm?”
Mễ Nhạc Nhạc và Mã Vĩ Quân đứng nói chuyện trong một góc yên tĩnh, Mã Vĩ Quân đưa đồ ăn sáng trên tay cho Mễ Nhạc Nhạc: “Ừ, chị họ, đây là vì sự áy náy của tôi, ăn xong thì cũng đừng giận tôi nữa.”
Mã Vĩ Quân biết sáng nay mình đã nặng lời, trong lòng cũng có chút bất an.
Mễ Nhạc Nhạc nhận lấy rồi gật đầu: “Tôi sẽ không so đo với cậu.” Cô thấy chuyện này cũng chả có gì: “Cậu vào công ty làm việc gì?”
“Nhân viên nghiệp vụ.” Mã Vĩ Quân nói đến đây thì vui vẻ, nghe thế nào cũng là một công việc vẻ vang.
Mễ Nhạc Nhạc hơi sững sờ nhưng rồi lập tức khôi phục lại bình thường: “Ồ, công việc này không tệ, cậu ráng làm cho tốt.”
“Tôi biết rồi, chị họ, tôi đi làm đây.” Mã Vĩ Quân không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nhìn bóng lưng hào hứng của Mã Vĩ Quân, trong mắt Mễ Nhạc Nhạc hiện lên sự đồng tình, em họ đáng thương của cô không biết làm nhân viên nghiệp vụ là một công việc rất cực khổ, chẳng những phải đi ra ngoài chạy nghiệp vụ, lại còn phải tăng ca. . . .
Nhưng với người dư thừa tinh lực như cậu ta thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì, tốt nhất là để cho cậu ta mệt chết đi, Mễ Nhạc Nhạc cười đến vui vẻ, điện thoại di động trong túi chợt vang lên: “Alo?”
“Thằng nhóc kia đem bữa sáng đến cho em chưa?”
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay: “Rồi.”
“Chỗ anh có cơm nắm, sữa đậu nành, em muốn ăn không?” Phạm Nghê nhẹ giọng hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay mình, cũng là cơm nắm và sữa đậu nành, chẳng qua Phạm Nghê biết rõ là cô chỉ thích đồ ăn sáng của cửa hàng gần nhà, cô nhìn nhìn bữa sáng trong tay, khẽ hừ nhẹ một tiếng, thằng nhóc này, ai muốn tha cho cậu chứ?! - “Có, chờ em.”
Lúc ra khỏi thang máy thì lại gặp một đồng nghiệp, cô cười cười rồi đem bữa sáng này đưa cho người ta ăn.
Điện thoại vẫn còn chưa cúp, đầu dây bên kia loáng thoáng truyền tới tiếng cười của Phạm Nghê: “Em hào phóng thật đấy.”
“Trước giờ vẫn vậy.” Mễ Nhạc Nhạc tiếp nhận sự khen ngợi này.
“Lên đây đi.” Nói xong, Phạm Nghê cúp điện thoại.
Mễ Nhạc Nhạc không ngần ngại bước vào phòng làm việc của Phạm Nghê, người khác không biết quan hệ của bọn họ, nhưng thư ký và trợ lý của anh đã biết cả rồi, hơn nữa lại còn rất tự giác, không hề nhiều chuyện.
Mễ Nhạc Nhạc cũng không để bụng, thẳng thắn nói với bọn họ một tiếng rồi bước vào phòng làm việc của Phạm Nghê: “Bữa sáng của em đâu?”
“Trên bàn trà đấy.”
Mễ Nhạc Nhạc vội vàng lấy sữa đậu nành ra, sảng khoái uống một hớp: “Ngon thật.” Cô vui vẻ nói.
“Không giận nữa à?” Phạm Nghê nhìn cô cười.
“Không giận. . . .” Mễ Nhạc Nhạc hừ một tiếng: “Mới là lạ đấy, anh nói xem, có phải nó não ngắn hay không? Nếu như em cũng nói với anh về chuyện chức vị thì không khéo bây giờ em cũng đã là trưởng phòng rồi, sao có thể vẫn làm một trợ lý nho nhỏ chứ?”
Phạm Nghê mỉm cười: “Vậy ra em muốn làm trưởng phòng à?” Anh cười gian: “Anh có thể thỏa mãn nguyện vọng của em.”
“Anh cười da^ʍ quá, em không muốn đâu.” Mễ Nhạc Nhạc vừa mở miệng đã cự tuyệt.
Trong mắt Phạm Nghê lóe lên tia sáng: “Em không màng chức vị, vậy em muốn gì?”
Mễ Nhạc Nhạc cẩn thận cắn một miếng cơm nắm: “Muốn gì sao?” Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vài người đến với nhau vì quan hệ lợi ích, mà cô và anh chỉ đơn thuần là kết giao, ngoại trừ trên giường ra thì lúc nào cũng đơn thuần cả.
“Đúng, em muốn gì, thân thể của anh sao?” Phạm Nghê từng bước dụ dỗ: “Hay là… trái tim anh?”
Mễ Nhạc Nhạc nuốt không trôi miếng cơm nắm trong miệng, cứ giương mắt nhìn anh thật lâu, hàm răng khẽ cử động, nuốt cơm vào trong bụng: “Không muốn.”
Cô trả lời một cách thẳng thắn khiến Phạm Nghê bật cười, anh cũng không mong chờ trong miệng cô có thể nói ra câu trả lời khiến người khác vừa lòng.
“Vậy anh muốn gì?” Mễ Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Phạm Nghê mập mờ nháy mắt với cô: “Thứ anh muốn em lại không muốn cho.”
Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt: “Phạm Nghê, xuống giường thì cũng đừng có nghĩ những chuyện trên giường nữa!” Cô tức giận, chỉ tùy tiện nói một câu, thế như trái tim đã sớm vọt lên tới cổ họng, vô cùng khẩn trương.
Phạm Nghê tỏ vẻ ngạc nhiên: Mễ Nhạc Nhạc, em nghĩ đi đâu vậy?”
Mễ Nhạc Nhạc bỏ cơm nắm xuống, nghi ngờ hỏi: “Em nói sai à?”
Phạm Nghê cười nhạt: “Em không muốn cho anh cái gì? Em nghĩ thử xem.”
Mễ Nhạc Nhạc căng thẳng, thay đổi tư thế ngồi một chút: “Suy nghĩ của anh, làm sao mà em biết được?”
“Rùa đen rụt cổ.” Phạm Nghê cười nhạo cô: “Đoán cũng không dám đoán.”
Mễ Nhạc Nhạc không đấu võ mồm với anh, chỉ cúi đầu xuống: “Chẳng lẽ anh muốn trái tim của em? Nói cho anh biết, con người không có trái tim sẽ chết, em sẽ không đem trái tim của mình giao cho anh đâu.”
“Nhạc Nhạc….”
“Chuyện gì?” Mễ Nhạc Nhạc tức giận nhìn anh, dáng vẻ như sẵn sàng mắng anh nếu như anh dám nói sai điều gì.
“Mẹ anh muốn gặp em.” Phạm Nghê chống cằm, dáng vẻ thờ ơ, xoay xoay cây bút trong tay, thế nhưng ánh mắt sắc bén lại đang chú ý quan sát từng sự thay đổi trên khuôn mặt cô.
“Mẹ, mẹ anh muốn gặp em?” Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn anh, đây là ý gì? Gặp phụ huynh….
“Bà ấy muốn gặp em.” Ánh mắt của Phạm Nghê dịu dàng như nắng xuân, khiến người ta hoảng hốt, muốn đắm chìm vào trong đó.
Mễ Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn anh: “Vì sao bà ấy lại muốn gặp em?”
Phạm Nghê khẽ chép miệng, cúi đầu xuống: “Nhạc Nhạc, chúng ta kết hôn đi!” Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô: “Cái anh muốn chính là….” Anh khẽ cười một tiếng, khiến Mễ Nhạc Nhạc càng thêm bối rối: “Em…” Anh duỗi ngón tay trỏ chỉ về phía cô, sau đó xoay một vòng tròn: “Toàn bộ… tất cả những gì thuộc về em…”
Con người của cô, trái tim của cô… tất cả những thứ thuộc về cô, anh đều muốn!
Lời nói nghiêm túc và quả quyết lại giống như một cơn gió lạnh ùa vào tai cô, khiến cô cảm thấy bối rối, mờ mịt nhìn về phía anh.
“Mễ Nhạc Nhạc, em nghe rõ rồi thì không cần phải nghi ngờ.” Anh khoanh tay ngồi trước bàn làm việc.
Máu trong cơ thể cô bỗng sôi sục như nước sông Hoàng Hà, trong lòng lại như có hàng vạn con tuấn mã đang phi nước đại, cô hít thở có chút khó khắn: “Anh…”
“Trưa nay mẹ anh sẽ đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh đã đặt nhà hàng trước rồi.”
Lần đầu tiên ăn cơm với mẹ Phạm, Mễ Nhạc Nhạc không có tiền đồ, cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói được, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Mẹ anh hiền lắm.”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, vẫn không mở miệng được.
“Em sẽ thích bà ấy.”
Cô lại gật đầu, vẫn là cái dáng vẻ câm điếc.
“Trưa nay gặp lại.”
Cuối cùng cô gật đầu một cái, sau đó giống như xác chết, đờ đẫn bước ra khỏi phòng làm việc, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Phạm Nghê: “Ăn xong bữa sáng đi đã.”
Mễ Nhạc Nhạc xoay người, ngây ngốc tiêu diệt hết tất cả đồ ăn sáng trước mặt Phạm Nghê, biểu diễn thành công dáng vẻ chết đói lâu năm.
Phạm Nghê khẽ bật cười, nhìn cô đờ đãn ra khỏi phòng làm việc của mình, lại nghe ‘cộp’ một tiếng, thư ký Liêu lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, cô có bị thương không?”
Lại ‘cộp’ một tiếng. “Nhạc Nhạc, cô không khỏe à?”
Sau đó không có âm thanh nào nữa, điện thoại nội tuyến vang lên, anh bắt máy, lại nghe thấy giọng nói lo lắng của thư ký Liêu: “Ông chủ, Nhạc Nhạc vừa ra ngoài cửa thì va vào bàn, sau đó lại đυ.ng đầu vào cửa…”
Phạm Nghê lặng lẽ nở nụ cười: “Không có việc gì đâu, không cần để ý đến cô ấy, cô ấy chẳng qua chỉ là… quá vui vẻ mà thôi.”
Cúp điện thoại, thư ký Liêu ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt kinh ngạc, thì ra vui vẻ cũng có thể dùng cách này để biểu đạt sao?
Em cũng đã là trưởng phòng rồi, sao có thể vẫn làm một trợ lý nho nhỏ chứ?”
Phạm Nghê mỉm cười: “Vậy ra em muốn làm trưởng phòng à?” Anh cười gian: “Anh có thể thỏa mãn nguyện vọng của em.”
“Anh cười da^ʍ quá, em không muốn đâu.” Mễ Nhạc Nhạc vừa mở miệng đã cự tuyệt.
Trong mắt Phạm Nghê lóe lên tia sáng: “Em không màng chức vị, vậy em muốn gì?”
Mễ Nhạc Nhạc cẩn thận cắn một miếng cơm nắm: “Muốn gì sao?” Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vài người đến với nhau vì quan hệ lợi ích, mà cô và anh chỉ đơn thuần là kết giao, ngoại trừ trên giường ra thì lúc nào cũng đơn thuần cả.
“Đúng, em muốn gì, thân thể của anh sao?” Phạm Nghê từng bước dụ dỗ: “Hay là… trái tim anh?”
Mễ Nhạc Nhạc nuốt không trôi miếng cơm nắm trong miệng, cứ giương mắt nhìn anh thật lâu, hàm răng khẽ cử động, nuốt cơm vào trong bụng: “Không muốn.”
Cô trả lời một cách thẳng thắn khiến Phạm Nghê bật cười, anh cũng không mong chờ trong miệng cô có thể nói ra câu trả lời khiến người khác vừa lòng.
“Vậy anh muốn gì?” Mễ Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Phạm Nghê mập mờ nháy mắt với cô: “Thứ anh muốn em lại không muốn cho.”
Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt: “Phạm Nghê, xuống giường thì cũng đừng có nghĩ những chuyện trên giường nữa!” Cô tức giận, chỉ tùy tiện nói một câu, thế như trái tim đã sớm vọt lên tới cổ họng, vô cùng khẩn trương.
Phạm Nghê tỏ vẻ ngạc nhiên: Mễ Nhạc Nhạc, em nghĩ đi đâu vậy?”
Mễ Nhạc Nhạc bỏ cơm nắm xuống, nghi ngờ hỏi: “Em nói sai à?”
Phạm Nghê cười nhạt: “Em không muốn cho anh cái gì? Em nghĩ thử xem.”
Mễ Nhạc Nhạc căng thẳng, thay đổi tư thế ngồi một chút: “Suy nghĩ của anh, làm sao mà em biết được?”
“Rùa đen rụt cổ.” Phạm Nghê cười nhạo cô: “Đoán cũng không dám đoán.”
Mễ Nhạc Nhạc không đấu võ mồm với anh, chỉ cúi đầu xuống: “Chẳng lẽ anh muốn trái tim của em? Nói cho anh biết, con người không có trái tim sẽ chết, em sẽ không đem trái tim của mình giao cho anh đâu.”
“Nhạc Nhạc….”
“Chuyện gì?” Mễ Nhạc Nhạc tức giận nhìn anh, dáng vẻ như sẵn sàng mắng anh nếu như anh dám nói sai điều gì.
“Mẹ anh muốn gặp em.” Phạm Nghê chống cằm, dáng vẻ thờ ơ, xoay xoay cây bút trong tay, thế nhưng ánh mắt sắc bén lại đang chú ý quan sát từng sự thay đổi trên khuôn mặt cô.
“Mẹ, mẹ anh muốn gặp em?” Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn anh, đây là ý gì? Gặp phụ huynh….
“Bà ấy muốn gặp em.” Ánh mắt của Phạm Nghê dịu dàng như nắng xuân, khiến người ta hoảng hốt, muốn đắm chìm vào trong đó.
Mễ Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn anh: “Vì sao bà ấy lại muốn gặp em?”
Phạm Nghê khẽ chép miệng, cúi đầu xuống: “Nhạc Nhạc, chúng ta kết hôn đi!” Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô: “Cái anh muốn chính là….” Anh khẽ cười một tiếng, khiến Mễ Nhạc Nhạc càng thêm bối rối: “Em…” Anh duỗi ngón tay trỏ chỉ về phía cô, sau đó xoay một vòng tròn: “Toàn bộ… tất cả những gì thuộc về em…”
Con người của cô, trái tim của cô… tất cả những thứ thuộc về cô, anh đều muốn!
Lời nói nghiêm túc và quả quyết lại giống như một cơn gió lạnh ùa vào tai cô, khiến cô cảm thấy bối rối, mờ mịt nhìn về phía anh.
“Mễ Nhạc Nhạc, em nghe rõ rồi thì không cần phải nghi ngờ.” Anh khoanh tay ngồi trước bàn làm việc.
Máu trong cơ thể cô bỗng sôi sục như nước sông Hoàng Hà, trong lòng lại như có hàng vạn con tuấn mã đang phi nước đại, cô hít thở có chút khó khắn: “Anh…”
“Trưa nay mẹ anh sẽ đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh đã đặt nhà hàng trước rồi.”
Lần đầu tiên ăn cơm với mẹ Phạm, Mễ Nhạc Nhạc không có tiền đồ, cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói được, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Mẹ anh hiền lắm.”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, vẫn không mở miệng được.
“Em sẽ thích bà ấy.”
Cô lại gật đầu, vẫn là cái dáng vẻ câm điếc.
“Trưa nay gặp lại.”
Cuối cùng cô gật đầu một cái, sau đó giống như xác chết, đờ đẫn bước ra khỏi phòng làm việc, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Phạm Nghê: “Ăn xong bữa sáng đi đã.”
Mễ Nhạc Nhạc xoay người, ngây ngốc tiêu diệt hết tất cả đồ ăn sáng trước mặt Phạm Nghê, biểu diễn thành công dáng vẻ chết đói lâu năm.
Phạm Nghê khẽ bật cười, nhìn cô đờ đãn ra khỏi phòng làm việc của mình, lại nghe ‘cộp’ một tiếng, thư ký Liêu lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, cô có bị thương không?”
Lại ‘cộp’ một tiếng. “Nhạc Nhạc, cô không khỏe à?”
Sau đó không có âm thanh nào nữa, điện thoại nội tuyến vang lên, anh bắt máy, lại nghe thấy giọng nói lo lắng của thư ký Liêu: “Ông chủ, Nhạc Nhạc vừa ra ngoài cửa thì va vào bàn, sau đó lại đυ.ng đầu vào cửa…”
Phạm Nghê lặng lẽ nở nụ cười: “Không có việc gì đâu, không cần để ý đến cô ấy, cô ấy chẳng qua chỉ là… quá vui vẻ mà thôi.”
Cúp điện thoại, thư ký Liêu ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt kinh ngạc, thì ra vui vẻ cũng có thể dùng cách này để biểu đạt sao?
Mễ Nhạc Nhạc đi đến thang máy, vẻ mặt như người mộng du, đột nhiên điện thoại trong túi chợt vang lên: “Alo? Sao ạ? Mẹ ngất xỉu sao? Đã xảy ra chuyện gì. . . Alo?”
Mễ Nhạc Nhạc nhìn điện thoại một chút, thấy điện thoại bị hết pin, cô vội vàng mượn điện thoại của đồng nghiệp, gọi một cuộc về nhà.
Đầu dây bên kia, ba Mễ nói mẹ Mễ đột nhiên ngất xỉu, vẫn chưa rõ tình trạng thế nào.
“Ba, con biết rồi, bây giờ con sẽ về ngay, ba cố gắng bình tĩnh.” Mễ Nhạc Nhạc thu xếp đồ đạc, chạy đến phòng làm việc của Lão Kỷ.
“Giám đốc, tôi xin phép nghỉ, nhà tôi có việc.”
***
Phạm Nghê ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt âm trầm nhìn điện thoại.
Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa được đẩy ra, mẹ Phạm bước vào trong:
“A Nghê.”
“Mẹ.”
Mẹ Phạm nhìn sắc mặt u ám của Phạm Nghê, trong lòng lo lắng: “Chẳng phải con muốn giới thiệu bạn gái à? Sao lại hủy bỏ vậy?”
“Cô ấy có việc đột xuất.” Vừa nói, Phạm Nghê lại cầm điện thoại, anh nắm rất chặt, có thể nhìn rõ gân xanh nổi trên mu bàn tay.
“Vậy à?” Mẹ Phạm không tin, đã lâu rồi bà không thấy tâm tình của con trai mình kém đến vậy, lúc bà và bố của Phạm Nghê ly hôn, Phạm Nghê cũng như bây giờ, thoạt nhìn thì rất bình thường, thế nhưng ai ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra sự khác thường của anh.
“A Nghê, có chuyện gì, con cứ nói với mẹ. . . .” Mẹ Phạm lo lắng nói.
“Mẹ, thật sự không có chuyện gì đâu, để lần khác chúng ta đi ăn cơm nhé.” Phạm Nghê cười trấn an mẹ mình, anh đã trưởng thành, không phải đứa trẻ ba tuổi có chuyện gì ấm ức cũng chạy về than vãn với mẹ, huống hồ, đây là ấm ức sao? Anh tự hỏi lòng mình.
Cái cô gái ngốc kia dám để anh phải ấm ức, cô thật sự can đảm, được anh nuôi mập nên lá gan cũng to lên rồi, lại dám tắt điện thoại, nếu cô muốn trốn tránh thì cũng không nên dùng cách tồi tệ thế này chứ.
Phạm Nghê đứng dậy, mẹ Phạm hỏi: “Con định ra ngoài à?”
“Mẹ, trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
Phạm Nghê không nói cho mẹ Phạm là mình định đi đâu, anh tự động bước ra khỏi phòng làm việc, để lại mẹ Phạm bồn chồn lo lắng.
Không phải là miếng thịt đưa đến tận mồm rồi lại rơi mất đấy chứ. . . À, không đúng, là vợ ôm vào trong tay rồi lại chạy thoát chứ?
Phạm Nghê đi thang máy xuống thẳng bộ phận tiêu thụ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh phòng làm việc, không thấy bóng dáng của Mễ Nhạc Nhạc, ý lạnh trong mắt anh càng trở nên nồng đậm.
Phạm Nghê đứng đó, muốn người khác không chú ý cũng khó, ông chủ trước giờ chưa lần nào đặt chân đến bộ tiêu thụ, nay lại đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh như băng khiến cho mọi người đều hóa thành cương thi.
Có người lén lút báo cho Lão Kỷ, Lão Kỷ vội vàng từ trong phòng làm việc chạy ra: “Ông chủ.”
“Cô ấy đâu?”
Người khác nghe không hiểu, nhưng Lão Kỷ vừa nghe đã lập tức hiểu ngay: “Hình như là trong nhà xảy ra chuyện gì nên cô ấy xin nghỉ rồi.” Khuôn mặt lạnh lẽo của Phạm Nghê dịu đi không ít: “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Lão Kỷ âm thầm kêu khổ trong lòng, ông cũng không phải là bà mụ, làm sao có thể đi quan tâm đến chuyện riêng tư của cấp dưới.
Thấy sắc mặt của Lão Kỷ, Phạm Nghê hiểu rõ, anh khẽ gật đầu: “Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi.”
“Ông chủ, địa chỉ của cô ấy. . . .” Lão Kỷ muốn đưa địa chỉ của Mễ Nhạc Nhạc cho Phạm Nghê.
Nào ngờ sắc mặt của Phạm Nghê đanh lại, lạnh lùng nói: “Sao tôi có thể không biết địa chỉ của cô ấy chứ?”
Cô ấy xin nghỉ về nhà mà ông chủ còn không biết, thế nhưng Lão Kỷ chỉ cười cười, không dám hó hé một câu.
Phạm Nghê xoay người rời đi, Lão Kỷ cười chào một tiếng rồi quay lại nói với đám nhân viên: “Đừng nhiều chuyện, lo làm việc đi!”
Phạm Nghê xuống thẳng tầng hầm đậu xe, ngồi vào trong xe, sau đó đeo tai nghe điện thoại lên: “Tra cho tôi địa chỉ nhà của Mễ Nhạc Nhạc.”
Trợ lý bên kia vội vàng đáp: “Vâng, xin ngài chờ một lát.”
Trợ lý mở máy tính tra tư liệu của nhân viên trong công ty, nhanh chóng báo địa chỉ nhà Mễ Nhạc Nhạc cho Phạm Nghê.
Phạm Nghê đáp một tiếng rồi tháo tai nghe xuống, dùng sức đạp chận ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Mễ Nhạc Nhạc đi rất vội, mất mấy tiếng đồng hồ ngồi xe trở về nhà mình ở Đài Nam, trên đường muốn gọi điện báo cho Phạm Nghê một tiếng, thế nhưng điện thoại lại hết pin, cô lại không nhớ được số điện thoại của anh, vậy nên có mượn điện thoại cũn không xài được.
Đến bệnh viện, Mễ Nhạc Nhạc không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào, mẹ Mễ không có việc gì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vì sao khi nhìn thấy mẹ thản nhiên ngồi trên giường bệnh, vừa ăn trái cây vừa sai vặt bố cô, cô lại có cảm giác như mình đã bị lừa.
“Ba, mẹ.” Mễ Nhạc Nhạc bước vào phòng bệnh, vành mắt đỏ ửng, cô thật sự rất lo lắng cho mẹ.
Mẹ Mễ nhìn cô một cái: “Cái con bé bất hiếu này, đợi mẹ nằm trên giường bệnh mới chịu trở về!”
Sức chiến đấu của Mễ Nhạc Nhạc từ lúc nhìn thấy mẹ mình đã hoàn toàn biến mất, cô biết bây giờ mẹ không muốn trả lời, vậy nên cô trực tiếp nhìn về hía ba mình.
“Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mẹ lại ngất xỉu?” Ký ức của cô vẫn còn mới mẻ, cô vẫn nhớ rõ mình đã sợ hãi thế nào khi nhận được tin này.
Ba Mễ cười phúc hậu: “Đừng căn thẳng, lúc đó ba cũng sợ hãi, nhưng bác sĩ đã làm kiểm tra rồi, thân thể mẹ con không có vấn đề gì, chỉ là bị cao huyết áp, thỉnh thoảng sẽ bị choáng váng, hôm nay đột nhiên ngất xỉu thôi…”
Mễ Nhạc Nhạc không nhịn được mà quay sang mẹ mình: “Mẹ, sớm biết thân thể không thoải mái, tại sao không chịu đến bệnh viện kiểm tra?”
Mẹ Mễ chột dạ, hai mắt láo liên: “Từng tuổi này rồi, thân thể ốm yếu là chuyện bình thường thôi mà.”
Mễ Nhạc Nhạc tức muốn chết: “Choáng váng đầu óc đã đành, lỡ may lúc mẹ té xỉu, không cẩn thận bị đập đầu thì làm sao?” Mẹ Mễ ủy khuất nói: “Chẳng phải đã không có chuyện gì rồi sao?”
Ba Mễ vội vàng giảng hòa: “Con đừng nói mẹ con nữa, bà ấy quen thói tiết kiệm rồi, mấy cái bệnh lặt vặt bà ấy cũng không để tâm đâu…”
“Không phải hàng tháng con đều gửi tiền về sao?” Chính vì biết mẹ mình có tính tiết kiệm nên cô tình nguyện để mình sống thiếu thốn một chút, đem một nửa tiền lương gửi về nhà.
Ba Mễ vừa nghe thì cười ôn hòa: “Con bé này, số tiền đó mẹ con cũng giúp con tiết kiệm, để đến lúc con lập gia đình thì lấy ra dùng.” Hai mắt Mễ Nhạc Nhạc đỏ lên, mọi chuyện ba mẹ đều nghĩ cho cô, bảo cô làm sao có thể không cảm động chứ.
Cô đang cảm động vô vàn thì mẹ Mễ lại lẩm bẩm nói: “Lập gia đình cái gì? Ngay cả ảnh của người ta cũng chẳng có.”
Mễ Nhạc Nhạc nhớ tới lời nói lúc sáng của Phạm Nghê, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, nũng nịu kêu một tiếng: “Mẹ!”
Đột nhiên, sắc mặt cô tái nhợt, Phạm Nghê nói muốn cô và mẹ Phạm cùng nhau ăn cơm, cô lại quên béng chuyện này, trong lòng đang nghĩ làm sao để báo cho anh biết chuyện mình đã trở về nhà, thế mà lại quên mất chuyện phải gặp người lớn nhà anh.
“Sao vậy? Đang yên đang lành, sao sắc mặt lại tệ như vậy?” Ba Mễ lo lắng nhìn cô.
“Con…” chết chắc rồi!
“Nhạc Nhạc, con về rồi cũng tốt, tiện thể ăn một bữa cơm, dạo này có không ít người trở về trấn nhỏ của mình, con có thể cân nhắc đến bọn họ thử xem….” Mẹ Mễ bắt đầu trăm phương nghìn kế sắp đặt mai mối.
Mễ Nhạc Nhạc nghiêm mặt, ánh mắt bất lực nhìn mẹ mình, cô thật sự chết chắc rồi! Bây giờ bảo đảm Phạm Nghê đang giận đến mức muốn phanh thây cô, à không, là nghiền cô thành tro mới đúng.
“Nhạc Nhạc vừa trở về, bà đừng có tạo áp lực cho nó.” Ba Mễ nhìn sắc mặt con gái mình càng lúc càng trắng bệch, vội vàng bảo mẹ Mễ không cần tạo áp lực.
Mẹ Mễ thoáng nhìn qua một chút rồi thở dài trong lòng: “Được rồi, để mấy hôm nữa nói sau vậy.”
Chị đòn nhận tội có tác dụng không? Mễ Nhạc Nhạc yên lặng nghĩ.
“Nhạc Nhạc, đừng suy nghĩ nhiều, mẹ con gấp gáp, con cứ kệ bà ấy, đợi ba thu dọn xong chúng ta xuất viện.” Ba Mễ ôn hòa nói.
Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn không nghe được ba mẹ mình đang nói gì, hiện giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Phạm Nghê.
“Nhạc Nhạc?”
“Con thật sự chết chắc rồi, Phạm Nghê nhất định sẽ rất tức giận.” Mễ Nhạc Nhạc hèn nhát, không dám sạc điện thoại, cô thật sự muốn trốn.
“Phạm Nghê là ai?” Mẹ Mễ nhạy cảm nghe được tên của đàn ông.
Mễ Nhạc Nhạc cười thê thảm: “Anh ấy là bạn trai của con.”
“Cái gì?” Ba Mễ và mẹ Mễ trăm miệng một lời.
Chẳng qua cũng sắp tan thành mấy khói rồi, Mễ Nhạc Nhạc bi quan nghĩ, trong lòng tưởng tượng đến tình huống xấu nhất.
Đây không phải là ảo giác, nhưng Mễ Nhạc Nhạc thật sự hoài nghi vào đôi mắt của mình.
Nắng chiều lặng lẽ hắt xuống, phủ thêm một tầng êm dịu cho vạn vật xung quanh, trên con đường nhỏ trong thôn lại xuất hiện một chiếc xe hơi sang trọng, bên cạnh là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Một tay anh bỏ trong túi quần, nhàn nhã tựa vào thân xe, đầu hơi cúi xuống khiến cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, sắc trời đã dần dần sẩm tối.
“Người đó là ai vậy? Sao lại đậu xe trước cửa nhà chúng ta?”
Giọng nói nghi ngờ của mẹ Mễ truyền vào trong tai Mễ Nhạc Nhạc, cô khẽ mở miệng, nhưng lại không cất được nên lời, đôi mắt đã ngập tràn hình bóng anh, Phạm Nghê, anh đã đến rồi!
“Nhạc Nhạc, con biết cậu ta à?” Ba Mễ nhìn con gái mình, thấy khuôn mặt cô ửng hồng, vẻ đẹp này ông đã từng được nhìn thấy trên khuôn mặt của người vợ yêu dấu.
“Vâng.” Sao anh có thể đến đây?
Ba Mễ chắc mẩm trong bụng, cảm thán một câu: “Cậu ấy chính là Phạm Nghê?”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, mẹ Mễ nở nụ cười: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, người ta cũng đã tới trước cửa, sao còn không mau đến đón?”
Mễ Nhạc Nhạc sững sờ, nhìn về phía ba mẹ mình, thấy vẻ mặt bừng tỉnh của họ, lỗ tai của cô cũng đỏ bừng: “Con qua đó trước đây.”
“Ba và mẹ con vào trước, nhớ giữ cậu ấy ở lại ăn cơm đó.” Ba Mễ nhắc nhở.
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, bước tới gần anh.
Tiếng bước chân quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của Phạm Nghê, anh ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy anh lên nụ cười thẹn thùng của cô, trong lòng anh khẽ run lên, thế nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Mễ Nhạc Nhạc!”
Cô luống cuống, biết anh đang tức giận: “Em không phải cố ý lỡ hẹn, em… mẹ anh có tức giận không?” Cô nhìn anh như chim sợ cành cong, dáng vẻ dè dặt khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Phạm Nghê muốn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Bây giờ em mới nhớ tới mẹ anh sao?”
Cô để ý đến mẹ anh như vậy cũng đã tỏ rõ ý nguyện của cô, cô nguyện ý kết hôn, điều này khiến sự lạnh lẽo trên khuôn mặt anh dịu đi đôi chút, nét mặt không khỏi trở nên nhu hòa hơn.
Mễ Nhạc Nhạc thẹn thùng cúi đầu: “Mẹ anh có nói gì không?” Cô thật lo lắng sẽ để lại ấn tượng xấu với mẹ anh.
“Không vui lắm.” Phạm Nghê nói sự thật.
Sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc hơi tái đi: “Vậy, vậy sao?”
“Làm sao bây giờ?” Phạm Nghê hỏi ra suy nghĩ trong lòng cô.
Mễ Nhạc Nhạc khẽ cắn môi: “Em…”
Phạm Nghê thấy vẻ mặt khổ sở và do dự của cô, bực dọc và tức giận trong lòng dần dần bị xua tan, anh vươn tay vòng ra sau đầu cô, khẽ vuốt nhẹ lấy một lọn tóc mềm mại: “Có muốn gả cho anh không?”
Cô muốn gả cho anh, vậy nên mới lo lắng mẹ anh không vui, ánh mắt anh dịu dàng như nước, vẫn luôn nhìn về phía cô.
Mễ Nhạc Nhạc sững sờ: “Chuyện này….”
Đáy mắt anh lóe lên: “Muốn mẹ anh vui vẻ thì trước hết phải làm cho anh vui vẻ, biết không?” Tay anh đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc.
Anh đối đãi với cô như vật cưng, cô muốn đẩy tay anh ra, thế nhưng lại cảm thấy thật thoải mái, trong miệng lại lặp lại lời nói của anh: “Làm cho anh vui vẻ?”
“Anh vui vẻ thì mới có thể giải thích giúp em, đúng không?”
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy anh tự đề cao giá trị của bản thân như vậy, chẳng may là đang trá hình muốn cô nọt anh mà thôi, cô mím môi, hơi nghiêng đầu một chút: “Ông chủ Phạm, phải làm gì thì anh mới vui vẻ?”
Phạm Nghê khẽ cười: “Cái này còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã.”
“Gợi ý một chút thử xem.” Chẳng biết tại sao, Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy chuyện kết hôn cũng không đáng sợ như vậy, nhìn chiếc xe hơi sang trọng bị dính bùn đất, cùng với dáng vẻ phong trần mệt mỏi của anh ở trước mặt mình, trong lòng cô như đã sáng tỏ, anh đến đây, cứ như thế xuất hiện trước mặt cô.
“Ví dụ như lát nữa em giới thiệu anh với ba mẹ em thế nào.” Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, phát hiện trong mắt cô ngoài sự ngượng ngùng thì cũng không có biểu hiện gì khác, kể cả kháng cự.
Người nào đó sáng nay vẫn còn ngây ngốc, bây giờ đã có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.
Mễ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, khóe môi khẽ mấp máy: “Ba mẹ em bảo anh ở lại dùng cơm.”
“Ồ?” Trên mặt anh lộ rõ sự vui vẻ: “Bọn họ biết anh sao?”
Mễ Nhạc Nhạc không dám nói lúc nãy mình lo sợ bị anh chỉnh chết cho nên mới hoảng hốt nhắc tới anh: “Ừm.”
“Bọn họ biết anh là bạn trai của em?” Bàn tay đang vuốt ve sau đầu cô càng thêm dịu dàng, thi thoảng còn gảy gảy vài lọn tóc của cô như đang đùa giỡn.
“Ừm.”
Tâm tình của Phạm Nghê rốt cuộc cũng hoàn toàn vui vẻ, Mễ Nhạc Nhạc lại đột nhiên nói: “Lần đầu gặp mặt, anh mang cái gì đến cho ba mẹ em?”
Mễ Nhạc Nhạc không phải loại phụ nữ hám giàu, cô sẽ không đòi hỏi điều gì với Phạm Nghê, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhất định phải có chút ý tứ: “Ba em thích trà, mẹ em thích quần áo hay áo khoác gì đấy cũng được.” Cô hơi ngừng lại một chút: “Anh mang cái gì?”
Anh đến đây cũng là vì cô gái này bỏ chạy, lúc vội vàng đuổi theo thì chỉ có ý nghĩ muốn hỏi tội cô, không ngờ bây giờ anh lại bị cô gái ngốc này hỏi một câu làm cho nghẹn họng.
Lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt lúng túng xuất hiện trên khuôn mặt của Phạm Nghê, cô khó hiểu hỏi: “Anh sao vậy?”
Phạm Nghê cười cười như không có chuyện gì, anh rút tay về, lại nắm lấy tay cô: “Nhạc Nhạc….”
“Hả?”
“Đi cùng anh đến một nơi.”
“Nơi nào?” Mễ Nhạc Nhạc muốn nói ba mẹ cô cũng đã nấu cơm rồi, anh nên vào trong thôi.
“Cửa hàng lớn nhất ở khu này.” Anh nắm lấy tay cô, đẩy cô vào trong xe, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái.
“Đến đó làm gì?” Mễ Nhạc Nhạc vẫn không hiểu suy nghĩ của anh.
Mua quà tặng!
Ba Mễ đang nấu cơm, lại nhìn thấy chiếc xe đang rời đi, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bực, bọn nó còn muốn đi đâu nữa?
Hai người đi suốt đêm để trở về Đài Bắc, Mễ Nhạc Nhạc ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì xe đã dừng trong tầng hầm đỗ xe dưới khu nhà của bọn họ rồi.
Cô quay đầu nhìn Phạm Nghê, sắc mặt của anh không tốt lắm, cô đau lòng vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt anh: “Có phải là mệt lắm không?”
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, người đàn ông này chạy ngược chạy xuôi, bởi vì không kịp chuẩn bị quà cáp cho nên anh phải vội vã đi mua, dù là như thế nhưng lúc gặp ba mẹ cô, anh vẫn biểu hiện khéo léo, nho nhã lịch sự, ngay cả mẹ cô cũng khen anh không ngớt.
Lúc mẹ Mễ biết anh là ông chủ của công ty cô đang làm thì không khỏi kinh ngạc, còn nói sao Phạm Nghê lại có thể nhìn trúng con gái nhà mình, nhất định là duyên phận, bảo cô phải cố mà nắm cho chắc.
Mễ Nhạc Nhạc cũng hiểu được, tình cảm trong lòng đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô, kế hoạch của cô là sau khi ổn định công việc thì sẽ tìm một người đàn ông phù hợp với mình rồi kết giao, sau đó sẽ kết hôn.
Giữa cô và Phạm Nghê lúc đầu cũng rất bình thường, xét về gia cảnh của anh thì anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn, nhưng khi Mễ Nhạc Nhạc thấy anh đối với người nhà cô vô cùng nghiêm túc, từng cử chỉ và lời nói đều rất chân thành, khi đó cô lại nghĩ, nếu thật sự có người phụ nữ tốt hơn cô xuất hiện, cô cũng sẽ không nhân nhượng, bản thân mình chiếm được một người đàn ông tốt như vậy, cô sẽ không thể để cho đám mèo hoang kia tha đi mất.
“Hôn anh một cái thì sẽ không mệt mỏi nữa.” Anh nở nụ cười xấu xa.
Mễ Nhạc Nhạc tưởng thật, kéo đầu anh thấp xuống, vội vàng hôn anh một cái, tốc độ cực nhanh khiến cho Phạm Nghê cũng giật mình.
Anh kinh ngạc nhìn cô: “Thật sự là không mệt!” “
Phạm Nghê!” Mễ Nhạc Nhạc đánh nhẹ vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé lại bị anh nắm lấy.
Anh nâng tay cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn: “Lên đi.”
Bọn họ tay trong tay xuống xe, vừa vào trong thang máy, Phạm Nghê lại đột nhiên ôm chầm lấy cô từ phía sau, nhiệt độ cơ thể anh bao trùm lấy cô.
“Phạm Nghê?”
Đáp lại cô là những nụ hôn nhỏ vụn, từng nụ hôn của anh rơi xuống da thịt trắng hồng của cô, rất tỉ mỉ và dịu dàng, khiến trái tim cô cũng không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
Bàn tay anh khẽ vén áo trước bụng cô, mười ngón tay ám muội nhẹ nhàng vuốt ve trước bụng, da thịt non mềm dần dần nóng lên, cô ngượng ngùng quay đầu, nói: “Đang ở trong thang máy, anh đừng như vậy.”
Phạm Nghê cười khẽ, bàn tay cũng tạm thời ngừng lại: “Được, về nhà rồi tiếp tục. . .”
Cô nhíu mày: “Đừng nghịch nữa, anh còn chưa ngủ đấy.” Anh lái xe suốt cả một chặng đường dài, hẳn là mệt muốn chết rồi, vậy mà lại còn tinh lực để nghĩ đến chuyện khác.
“Không muốn ngủ.” Anh nói mà mặt không đỏ, thở không gấp.
Mễ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn anh: “Ngày mai anh còn phải đi làm nữa.” Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt anh: “Mắt anh đỏ hết lên rồi.”
Thang máy đã lên tới nơi, Phạm Nghê ôm lấy người nào đó đang cự tuyệt anh cầu hoan bước vào trong nhà, bàn tay đặt trên eo cô cũng không ngừng vuốt ve, môi mỏng xấu xa khẽ mấp máy: “Nhạc Nhạc. . . .”
Mễ Nhạc Nhạc thuận thế quay đầu lại nhìn anh, bờ môi của anh lại nhanh chóng áp sát vào môi cô, nụ hôn nồng nhiệt mang theo sự bá đạo cứ thế bao phủ lấy cô.
Cô thử giãy giụa, nhấc tay muốn đẩy anh ra, không ngờ động tác của anh lại trở nên nhanh hơn, giống hệt như một con sói, một tay mở cửa, một tay vẫn ôm chặt lấy eo cô.
Anh vừa hôn cô, vừa ôm cô vào nhà, đầu óc cô đã trở nên choáng váng, muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể lại lấn át cả lý trí, cô vươn tay đặt lên vai anh.
Lưỡi của anh mãnh liệt trượt vào trong miệng cô, hung hăng khuấy đảo khắp nơi, coi lưỡi của cô giống như kẹo ngọt mà ngậm mυ"ŧ.
“Ưʍ. . .” Cô không nhịn được mà khẽ ngâm một tiếng, thân thể bắt đầu nóng lên: “Phạm Nghê. . .”
Phạm Nghê dùng lưng đẩy cửa, cửa lập tức bị đóng lại, bàn tay anh trượt xuống bên dưới, vén lên làn váy, điên cuồng vuốt ve nơi giữa hai chân cô.
Phòng khách vốn đang tối đen như mực lại đột nhiên bừng sáng, một bóng người xuất hiện ở trong phòng khách, trên mặt mang theo sự kinh ngạc khó có thể che giấu: “Hai người đi đâu vậy? Tôi còn. . .lo . . .” Mấy chữ sau cùng cũng nhỏ dần rồi biến mất.
Mễ Nhạc Nhạc khẽ kêu lên một tiếng, cô không cần cúi đầu cũng biết, giờ phút này mình giống như một con bạch tuộc đang bám lên trên người Phạm Nghê, cô vội vàng đẩy anh ra.
Mễ Nhạc Nhạc giơ tay che đi khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn đến sắc mặt của Mã Vĩ Quân, vội vã chạy về phòng.
Mã Vĩ Quân thu lại vẻ mặt lo lắng, lúc trưa cậu ta gọi điện cho Mễ Nhạc Nhạc mà điện thoại của cô lại tắt máy, không gọi được, cậu ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, Báo hại mình suy nghĩ lung tung, cậu ta ngáp một cái: “Hai người thật là…” Nói xong lại cười: “Không thể đợi nổi đến lúc trở về phòng ngủ rồi làm tiếp sao?” Nói xong, cậu ta nghênh ngang trở về phòng.
Bỏ lại ông chủ Phạm ở sau lưng đang vô cùng tức giận, chỉ hận không thể làm thịt thằng nhóc này ngay lập tức, Phạm Nghê bắt đầu âm thầm tính toán kế hoạch phải làm thế nào để ‘trừ hại cho dân’.
Anh mang theo sắc mặt u ám trở về phòng, Mễ Nhạc Nhạc đã nằm trên giường rồi, lại còn quấn chặt mền, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ: “Em ngủ đây, ngủ ngon!”
Sắc mặt của Phạm Nghê lại càng đen hơn, vừa bị người ta bắt quả tang, đêm nay cô tuyệt đối sẽ không để cho anh ‘chém gϊếŧ’ ở trên giường, không đúng, không chỉ là đêm nay mà mấy ngày tới cô cũng sẽ tự đào lỗ để chôn mình.
Anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, bàn tay phủ lên đầu cô, mang theo sát khí nồng đậm, nụ cười vô cùng hung ác: “Thằng nhóc này sẽ rời đi sớm thôi.”
Mễ Nhạc Nhạc núp ở trong chăn buồn bực không lên tiếng, mặc kệ lúc nào thì Mã Vĩ Quân rời đi, bây giờ người cô không muốn gặp nhất là Phạm Nghê, huhu, cái người đàn ông này ở đâu cũng động dục được!
Mà suy nghĩ của Phạm Nghê lại không giống cô, anh hôn người phụ nữ của mình trong nhà mình, muốn làm chuyện thân mật gì mà không được, tất cả chỉ tại cái thằng nhóc Mã Vĩ Quân chết tiệt kia!
Một tuần sau, Mã Vĩ Quân đã chuyển chỗ ở, về vấn đề ở đâu thì cô không biết, chỉ nghe Phạm Nghê nói, tuy tính cách của cậu ta có xấu một chút nhưng trên công việc thì rất có năng lực, anh sẽ tiếp tục bồi dưỡng.
Chẳng biết tại sao, sau khi nghe xong thì Mễ Nhạc Nhạc lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, thậm chí còn cảm thấy hai từ ‘bồi dưỡng’ này có hàm ý sâu xa.
Bởi vì Mễ Nhạc Nhạc cự tuyệt người nào đó trên giường, cho nên đến tận một tuần sau, khi Mã Vĩ Quân vừa dọn đi thì người nào đó cũng không nói hai lời liền ăn tươi nuốt sống cô, hết ăn rồi lại ăn.
Đối với Mã Vĩ Quân, Phạm Nghê đã ôm hận trong lòng rồi, cô nghĩ Mã Vĩ Quân nhất định phải chịu khổ, chẳng qua điều này cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.
Lúc này cô đang ngồi trong một nhà hàng, trên bàn là canh thừa thịt nguội, mẹ Phạm ôn hòa đã được em trai sinh đôi của Phạm Nghê hộ tống về nhà.
Lúc vừa gặp người nhà của Phạm Nghê, mẹ Phạm rất hiện lành thân thiện, không hề có dáng vẻ phách lối như mấy bà mẹ chồng tương lại khác, tính tình của Phạm Dịch thì có chút không tốt lắm, nhưng lúc ăn cơm thì lại rất chăm sóc cho vợ mình.
Về phần cô thì ngay từ lúc đầu đã căng thẳng, nói năng cũng lắp bắp, nhưng dần dần cũng cảm thấy tự nhiên hơn.
Một bàn tay to đặt trên vai cô, cô ngẩng đầu: “Phạm Nghê…”
“Xong rồi, chúng ta về thôi.” Phạm Nghê kéo cô đứng dậy, đột nhiên co dựa vào người anh, anh nhíu mày: “Sao vậy?”
Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt, ấp úng nửa ngày mới nói: “Chân em bị tê…”
Phạm Nghê bật cười, hôn lên môi cô một cái: “Gặp phụ huynh đáng sợ như vậy sao?”
Mễ Nhạc Nhạc đau khổ nói: “Chẳng lẽ lúc anh gặp ba mẹ em không thấy sợ sao?” Cô sợ người nhà anh sẽ không thích mình, sợ bọn họ sẽ phản đối hôn sự này, còn sợ… sợ bọn họ cuối cùng sẽ không thể ở bên cạnh nhau nữa.
Tư duy của phụ nữ có đôi lúc còn đáng sợ hơn cả chiến tranh, có thể ảo tưởng ra vô số trường hợp, về điểm này cũng đủ để chứng minh phụ nữ rất cố chấp.
“Cũng không phải là sợ, chỉ là có chút căng thẳng thôi.” Anh cười rồi đỡ cô ra khỏi nhà hàng.
“Anh không sợ bọn họ không thích anh, sau đó sẽ chia rẽ uyên ương sao?” Mễ Nhạc Nhạc không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Phạm Nghê không nhìn cô, chi nhàn nhạt nói: “Cái ấy không phải sợ.”
Mễ Nhạc Nhạc ngẩng đầu, ánh nắng ban trưa hắt lên trên khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa như làn suối, thấm ướt trái tim cô.
“Họ sẽ đồng ý thôi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Vì họ biết người đàn ông này yêu con gái của họ.”
Gò má của cô thoáng chốc ửng hồng, cái người này, ngay cả muốn nói yêu cô cũng phải đi đường vòng như vậy, cô trừng mắt liếc anh một cái.
Anh mỉm cười, ôm cô vào trong xe: “Mễ Nhạc Nhạc …”
“Cái gì!” Cô hờn dỗi, người đàn ông này, trừ những lúc ý loạn tình mê thì ít khi nào mở miệng nói yêu cô, người ta thường bảo lời nói của đàn ông lúc ở trên giường là không thể tin.
Thật ra thì cô cũng tin một chút, bởi vì anh không phải là người đàn ông khác, anh là Phạm Nghê, có sao thì sẽ nói vậy.
“Anh yêu em.” Anh dịu dàng nói khẽ bên tai cô.
Cô hé môi cười rạng rỡ, lời nói trên giường cô chỉ tin một nửa, còn bây giờ là hoàn toàn tin tưởng, bởi vì lúc này anh không bị du͙© vọиɠ khống chế, anh thật sự yêu thương cô.
“Em cũng yêu anh.”
HOÀN