"Park Chorong, cái đứa con gái này!! Nó đâu rồi?!"
"Bà đừng có đứng đó la hét, thấy nó không có trong nhà là biết rồi." Park ba hạ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn lên đồng hồ rồi liếc nhìn Park mẹ.
"Bộ nó không định ăn cơm tối hả? Đưa cái điện thoại đây, cái gì mà mới về mà đã tắm rửa vác xác lên bệnh viện thế này!"
"Nó chỉ đi thăm con bé tình nhân của nó, ở lì đó cho tới khuya mới chịu về."
"Cái ông già này! Thật là cũng để cho nó đi?"
"Thế thì ngày mai tôi không cho nó đi nữa! Bà cũng đừng có lo lắng quá, nó lớn rồi. Hơn nữa, Bomi vừa tỉnh dậy chiều hôm qua, con bé nhà mình nó ruột gan rối rấm như vậy cũng phải."
[...]
"Cô Park lại nữa rồi, giờ này sao không ở nhà?" Cha Bomi ngạc nhiên vì đây là ngày thứ hai liên tiếp Park Chorong đến phòng bệnh thăm Bomi vào buổi tối.
Cha Bomi để vợ về nhà ngủ nên cơ bản trong phòng bệnh vào buổi tối xuống chỉ có ông và đứa con gái nhỏ. Park Chorong chắc lợi dụng điều đó mới dám đến thăm người tình, làm sao mà có gan lớn thăm Bomi khi có mẹ nó ở lại. Nàng sợ bà ấy.
"Dạ bác..." Park Chorong trước kia gọi anh chị xưng tôi với cha mẹ Bomi, nhưng bây giờ thì khác. Nàng không còn là giáo viên của nó nữa, hơn nữa, còn đang là người yêu của nó. Phải đổi cách xưng hô cho phải lẽ đã. "Bác cứ chuẩn bị ngủ đi, ừm, không sao đâu..."
"Thôi thôi không sao, cô cứ tự nhiên! Tôi ra ngoài mua tí đồ."
Cha Bomi nói vậy, Park Chorong gật đầu nhẹ rồi mỉm cười, đợi cho ông ấy đóng hẳn cái cửa phòng lại Park Chorong mới bất mãn nhìn đứa trẻ mãi nằm ham ngủ trên giường.
"Đã thức dậy từ hôm qua, hôm nay vẫn ngủ cơ à?"
Đứa trẻ đó vừa nghe nàng nói chuyện với mình, đã vội vàng mở mắt ra nhìn, cất chất giọng yếu ớt. "Chào...mama ~"
"Đứa trẻ hư đốn, hoá ra là em giả vờ ngủ."
"Không, cô biết em ngủ cả ngày nay rồi. Giờ đêm đến... là chờ cô đến thôi."
"Dẻo miệng." Nàng kéo cái ghế gần đó lại ngồi xuống, rồi đưa tay vào chăn, nắm nhẹ cái bàn tay ấm áp của Bomi, trao cho nó ánh nhìn âu yếm. "Em mà hành động như vậy một lần nữa tôi bỏ rơi em! Em có biết bao nhiêu người lo lắng cho em không? Em có biết cha mẹ em xém tí nữa là ngất xỉu hay không?"
"Chuyện cha mẹ em ngất xỉu thì em chưa hay..." Bomi cười hiền, xiết nhẹ tay nàng. "Nhưng cô thì em đã nghe. Thật xin lỗi, làm cô một phen lo lắng. Em thật tồi."
"Em không phải là tồi bình thường, là siêu tồi. Tôi không mắng em nữa, em biết đấy, nhưng lần sau... hãy chính chắn hơn một chút, suy nghĩ thật kĩ những gì mình sẽ làm."
"Hôm đó, em không kìm được. Em không thể cam chịu khi người yêu em bị người ta nói như vậy. Đúng là ngốc." Bomi buồn bã. Nếu mà xui thật, nó chết thật, thì không biết hậu quả xấu thế nào xảy ra với Park Chorong và cha mẹ nó... thật tệ.
Park Chorong sờ tay lên mấy vết trầy trên mặt nó, nàng nhăn mặt khó chịu. "Em không chịu đi thực hành, lười biếng như vậy. Em không thể biết đâu, vị trí của em đã có người thay thế."
"Sao cơ?"
"Còn sao nữa?"
"Nh-nhưng em nằm đây chỉ mới..."
"Ba ngày gần tròn bốn, nhưng nghe tôi này, tôi biết em không thể ra viện gần thời gian này nên... tôi không làm được gì. Điều tôi lo lắng, nếu em không thực tập trường này thì em có thể là trường khác."
"Em xin lỗi, nếu không phải là cô *làm nũng* em không muốn ai là người hướng dẫn em cả!"
"Đứa trẻ này..."
"Em chuyển hướng nhanh mới được, ngày mai... em sẽ suy nghĩ đường đi a."
"Bomi nè, đây là cơ hội của chúng ta, mẹ em sẽ cho chúng ta cơ hội."
"Em biết điều đó. Và em nghĩ cô không nên thể hiện gì trước mặt mẹ em..." Nó mỉm cười. "Chỉ cần là cô thôi, đã đủ tốt lắm rồi! Ai rồi cũng sẽ nhận ra điều đó."
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn, đúng không?"
"Em hứa."
"Sao tôi cứ thấy hoài nghi, hầu như lần nào em hứa, em cũng muốn nuốt lời."
"Haha, không hề, không hề... Đó là vì em lo cho cô." Bomi yếu ớt vẫn gắng sức đưa tay lên má nàng, sờ sờ. "Em lần này là rút kinh nghiệm rồi, không muốn chết nữa a. Cảm giác thật đáng sợ, đau ơi là đau ~"
"Đứa trẻ hư hỏng. Tôi yêu mà sinh ghét em. Đồ khốn nạn, khó ưa."
Park Chorong tựa đầu lên người nó, Bomi muốn nàng đặt đầu lên ngực nó nên cố tình ưỡn ưỡn bụng. Nàng phì cười vì con nhóc tinh ranh, rồi di chuyển đầu lên ngực Bomi. "Vừa lòng chưa?"
"Được ạ ~ Mama, thật là ngày nào cô cũng muốn đến đây?"
"Tôi dạy xong sẽ chuẩn bị để ở cùng em cho đến tối. Tôi muốn ngủ chung, em hiểu chứ? Nhưng mà... không thể kéo dài thời gian thêm, tôi chỉ có thời gian tối đa là 11 giờ đêm."
Bomi nói chuyện có chút đã cảm thấy đau họng, nó đưa tay lên cổ ra hiệu cho nàng điều đó.
Park Chorong hiểu ý và nàng làm theo, nhẹ nhàng nhắm mắt trên ngực nó, nàng muốn nghỉ ngơi trên người nó trong một lúc ngắn. Bomi đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, chỉ cảm thấy xót xa, nữ nhân này đã không ngại mọi chuyện sãy ra, kiên trì ở bên nó. Đây là tình yêu, chính xác là tình yêu trong tiểu thuyết rồi.
"Bomi, tôi yêu em."
Một giọt nước mắt của nó tràn ra khoé mắt, nó cảm động. "Em yêu cô, mama."
[...]
"Hai đứa nó ở trong đó..."
"Ông lại cho cô ta vào à?" Mẹ Bomi thở dài, ngồi xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, đặt túi trái cây xuống vị trí bên cạnh, ngước mặt lên trời cao.
"Ừ, tôi không thể từ chối. Park Chorong quả thật rất chân thành."
"Ông yếu lòng như vậy không sợ con gái sau này bị người ta chê cười?"
"Con nhỏ đó loạn đủ lắm rồi, chắc đã rút ra bài học. Nó sẽ không làm điều dại dột gì nữa, sẽ tuyệt đối là con mèo ngoan bên cạnh Park Chorong."
"Ông nói gì vậy?"
"Trời sắp xếp làm sao... theo như vậy, tôi không muốn ép buộc con gái mình. Lỡ sau này, nó không thể chọn được ai theo ý nữa, nó sẽ cô đơn cả đời."
"Tới lúc đó tôi sẽ tìm cho nó một người chồng xứng đáng."
"Nhưng con gái nó thích có vợ, nào thích có chồng."
"Ông hôm nay ăn nói hồ đồ. Là về phe của Park Chorong à?"
"Có lẻ vậy. Tôi đủ thấy hai đứa nó thắm thiết với nhau ra sao rồi. Tôi chắc bà sẽ thấy điều đó sớm thôi!"
"Hy vọng là vậy, rồi hôm nay tôi phải ngồi đây tới mấy giờ mới được vào thăm Bomi. Đừng nói là như hôm qua, tận mười giờ mấy tối."
"Không, có lẽ lâu hơn."
=====