Vừa xuống xe liền nghe được một giọng nói mửng rỡ: "Kình Thiên, cháu đến rồi!"
Mạc Cửu ngẩng đầu lên nhìn thấy người phụ nữ sinh mình ra, Mạc Gia Di.
Mười năm không gặp, phong thái của bà vẫn như cũ, cuộc sống giàu sang làm cô thấy bà không hề già đi, vẫn giống như một người phụ nữ mới ba mươi mấy tuổi.
Trên mặt bà nở nụ cười dịu dàng, nụ cười kia chói mắt đến nỗi làm Mạc Cửu cảm thấy đau mắt.
Cô tìm tòi trong trí nhớ của mình, phát hiện Mạc Gia Di chưa từng cười với cô như vậy.
Mạc Gia Di tràn đầy mừng rỡ đi đến chỗ Long Kình Thiên, tiếp theo bà hơi dừng lại ánh mắt ẩn chứa kinh ngạc, rõ ràng bà không nghĩ đến Long Kình Thiên sẽ dẫn một người khác theo.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, dù đã mười năm không gặp nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần của Mạc Cửu giống với mình hồi nhỏ, bà liền biết thân phận của Mạc Cửu.
Ngay sau đó bà dừng bước, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Cửu, chân khẽ nhúc nhích muốn tiến lên phía trước nhưng lại không dám, một lát sau mới do dự hỏi một câu: "Tiểu Cửu...?"
Mạc Cửu nắm chặt hai tay, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt cố gắng duy trì nụ cười xinh đẹp, ráng sức tỏ ra bình tĩnh nhất có thể phất phất tay nói: "Bà Mạc, tôi đã về!"
Hôm nay là ngày giỗ của bà nội nên cô không muốn làʍ t̠ìиɦ hình quá căng thẳng.
Mạc Gia Di đứng trước cửa chính, lúc nghe được tiếng nói quen thuộc của cô gái, tâm trạng lập tức thả lỏng.
Dù không thích người con gái này nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thân, lúc bà ta vùi đầu trong công việc đều không cảm thấy gì nhưng lúc này cô đang đứng sờ sờ trước mặt bà ta, làm Mạc Gia Di cảm thấy giống như thấy được bản thân của hai mươi năm trước.
Cũng tràn ngập thanh xuân như vậy nhưng mà...
Mạc Gia Di nhìn Mạc Cửu từ đầu xuống chân, sắc mặt hơi căng cứng.
Nhưng khi nhìn thoáng qua Long Kình Thiên thì sắc mặt của bà ta lập tức hòa hoãn lại.
Cho dù thế nào chỉ cần ở trước mặt người ngoài, Mạc Gia Di sẽ không phát tác.
Mạc Cửu và Mạc Gia Di hiếm khi nhất trí như lúc này, Mạc Gia Di tiến lên hai bước, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều: "Đứa bé này vẫn không biết lớn nhỏ như vậy."
"Ha ha, cái này gọi là hoạt bát đáng yêu!" Mạc Cửu cười đi đến kéo cánh tay của Mạc Gia Di, nhưng trong lòng lại hơi đắng chát.
Nghĩ đến mười năm trước, người phụ nữ này điên cuồng gào thét với cô: "Cô cút ngay! Sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa! Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà không sinh ra đứa con như cô!"
Từ đó, ánh mắt chán ghét và sắc mặt ghét bỏ của người phụ nữ này đã trở thành điều Mạc Cửu kiêng kỵ.
Cô thà ở ngoài chết đói còn hơn phải về nhà cầu xin bà ta bố thí.
Nụ cười trên mặt lớn hơn lúc trước, từ đó về sau mỗi lần cô gặp bà ta đều gọi bà ta là bà Mạc.
"Sắp chết đói rồi! Bà Mạc, có phải bà không muốn tiếp đón tôi hay không? Tối nay ăn gì vậy?" Mạc Cửu giật giật cái mũi nhỏ, lôi kéo Mạc Gia Di đi vào trong phòng, bộ dạng cũng khá thân mật.
Mạc Gia Di vỗ tay của cô, quay đầu nhìn Long Kình Thiên: "Kình Thiên, hôm nay tiểu Ly biết cháu đến nên con bé cảm thấy vô cùng vui sướиɠ."
Sắc mặt của Long Kình Thiên vẫn không thay đổi, nhẹ gật đầu: "Ông nội không khỏe nên không tiện đến, ông ấy bảo cháu đến đây thắp nhang thay ông ấy."
Qua nhiều năm, nhà họ Long và nhà họ Mạc vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp như cũ.
Mỗi năm, vào ngày giỗ của bà cụ Mạc hoặc người trong nhà họ Mạc thì ông cụ Long đều sẽ tự mình đến dự, có lẽ mấy năm gần đây ông cụ Long tuổi già sức yếu nên bắt đầu bảo cháu trai của mình đi thay.