Chương 33: Đấu súng, chấn động lòng người! (3)

Lúc này lính đặc chủng mai phục ở hai bên đường cái lao xuống, cả người mặc áo ngụy trang đấu trận, toàn bộ đội ngũ chỉnh tề lưu loát dũng mãnh.

Đấu súng máu tanh, nguy hiểm còn gay cấn hơn so với phim ảnh!

Mạc Cửu chôn mặt trong ngực anh, nghe anh lạnh lùng ra lệnh đồng thời cảm thấy giọng nói của đại ca siêu êm tai nên cơ bản cô làm như không nhìn thấy tình hình trước mặt.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng tiếng súng cũng ngừng lại.

Cho đến khi hiện trường được giải quyết, lúc này Long Kình Thiên mới cúi đầu nhìn cô.

Vì anh ấn hơi mạnh nên mặt của cô rất hồng, hiếm khi cô yên lặng không nóng nảy, không lộ ra móng vuốt, hai mắt to chớp chớp, trong mắt chứa hơi nước long lanh làm người ta không nhịn được mềm lòng.

"Anh đã xử lý hết rồi sao?"

Giọng của cô mềm yếu, đỏ mặt hỏi.

Cô gái rất đẹp, mỗi một chỗ trên người đều lộ ra hơi thở thanh xuân.

Trong xe rất yên tĩnh, tư thế mập mờ này làm Long Kình Thiên cảm thấy chỗ nào đó của mình vừa cứng vừa nóng rất khó chịu.

Hơn hai mươi năm, chưa có bất kỳ người phụ nữ nào có thể tùy tiện trêu chọc anh.

Đối với sự thay đổi của cơ thể và cảm giác mềm lòng như nước này, Long Kình Thiên cảm thấy rất lạ lẫm.

Có lẽ vì hiệu quả của xuân dược chưa hết.

Long Kình Thiên tự an ủi chính mình xong liền cúi đầu nhìn vào ánh mắt long lanh của cô.

"Ừm."

Giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn.

Mạc Cửu ngượng ngùng cười một cái, nhấc tay chỉ chỉ vào bàn tay đang đặt trên đầu mình: "Này, anh có thể thả tay ra không?"

Thả tay ra, hơi ấm của cô rời đi làm Long Kình Thiên cảm thấy trong lòng hơi mất mát.

Trên mặt thiếu nữ hồng nhuận mang theo một chút xấu hổ, ánh mắt của cô trốn tránh giống như không dám nhìn thẳng vào anh, chuyện này khiến Long Kình Thiên hơi buồn bực. Lúc này anh phát hiện trên mặt cô có một dấu đỏ rất lạ.

"Cô bị sao thế?" Trong đôi mắt lạnh lùng của Long Kình Thiên xuất hiện một chút lo lắng, chẳng lẽ do anh ấn mạnh quá?

Nhưng ai ngờ anh vừa nói ra thì mặt của cô lập tức đỏ như đít khỉ.

Đôi mắt của Mạc Cửu đảo quanh bốn phía không dám nhìn thẳng vào anh, cô cười xấu hổ nhấc tay sờ dấu đỏ trên mặt của mình: "Khụ khụ, không sao."

Cô có thể nói là do vị trí kia của anh làm sao?

Hiện tại anh đã khó chịu như vậy nên Mạc Cửu cũng không muốn dây dưa, một đường đến nhà họ Mạc đều khó chịu như vậy.

Long Kình Thiên hỏi xong liền cúi đầu xuống, khi nhìn thấy người anh em nhỏ của mình đang có dấu hiệu cương lên thì anh lập tức hiểu rõ.

Sắc mặt lạnh lẽo vẫn y như cũ, hai mắt thâm thúy làm người ta không nhìn rõ cảm xúc của anh nhưng không ai chú ý đến, lúc này tai của Long Kình Thiên rất đỏ.

...

Trên đường đi, từ đầu đến cuối Long Kình Thiên đều duy trì im lặng, không mở miệng nói câu nào.

Mạc Cửu mặt dày cũng cảm thấy xấu hổ huống chi là anh?

Có điều… Mạc Cửu lén lút nhìn anh tắc nghẹn khó chịu nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng khiến cô không nhịn được cười trộm.

…..

Nhà họ Mạc.

Biệt thự cao lớn ba tầng chiếm diện tích gần ngàn mét vuông, so với tứ hợp viện mang phong cách cổ kính của nhà họ Long thì kiến trúc của căn biệt thự này rất hiện đại.

Trang trí xa hoa, con đường rộng lớn dẫn vào biệt thự không chỗ nào không thể hiện tài lực và tình hình bên trong nhà học Mạc.

Thủ đô tấc đất tấc vàng, có thể có một tòa nhà trong thủ đô như vậy gần như có thể được xưng là giàu sang phú quý.

Ở chỗ này tám năm, từng ngọn cây cọng cỏ đều làm cô vừa cảm thấy quen thuộc vừa cảm thấy xa lạ.

Lúc xe của Long Kình Thiên chạy vào sân không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, đủ để thấy anh là khách quen ở đây.

Xe trực tiếp đậu trước cửa biệt thự, một người hầu lập tức chạy ra đón.