Long Kình Thiên gật đầu, đôi mắt lạnh lùng thoáng liếc qua màn hình máy tính, sau đó nhấn xuống nút mở.
Trong máy tính lập tức phát ra âm thanh, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lại đủ để những học sinh đứng cách đó không xa có thể nghe được.
"Tiểu Cửu, tôi đang ở Vương Bài! Có người muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi, Tiểu Cửu, cậu mau tới cứu tôi với! Á..."
Nghe được giọng nói này, Mạc Cửu ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía tài xế Lộ với vẻ khϊếp sợ!
Cái này, cái này chính là cuộc điện thoại của Lâm Nhược đêm hôm đó đã lừa cô tới Vương Bài!
Giọng nói kết thúc, ngay sau đó là băng ghi hình từ camera phòng 3003.
Hàn Triều Dương vội vàng xông tới: "Lâm Nhược, không phải cậu nói là Tiểu Cửu bị người ta bắt nạt sao? Cô ấy đang ở đâu?"
Lâm Nhược mỉm cười lừa Hàn Triều Dương uống cạn ly rượu, sau đó Hàn Triều Dương lập tức ngất xỉu ngã xuống sofa.
Lâm Nhược tự mình cởϊ qυầи áo ra, tự mình nghênh đón một người đàn ông vào phòng, sau đó là tiếng rêи ɾỉ giữa trận hoan ái, sau khi người đàn ông kia rời đi thì Mạc Cửu xông vào phòng.
Mạc Cửu rời đi.
Video phát tới đây thì chân tướng mọi chuyện đã bày ra rõ rành rành.
Hàn Triều Dương trợn to hai mắt đầy sợ hãi, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng đêm qua sau khi anh ta ngất đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Video vẫn đang chạy tiếp, trong video xuất hiện hình ảnh Lâm Nhược tìm mấy người bạn học, giới thiệu cho người đàn ông kia, cô ta nhận được phí môi giới, mà người tinh ý thì sẽ phát hiện ra là mấy cô nàng mà cô ta tìm tới chính là những người hô hào to nhất trong đám người lúc nãy.
Toàn trường đều sôi trào!
Không ai ngờ rằng chân tướng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược như vậy!
Mấy anh chàng vừa rồi lớn tiếng chửi bới nữ thần trong lòng bây giờ đều xấu hổ cúi đầu, đám con gái nghe người khác xúi giục cũng đều cúi đầu.
Cuối cùng hiệu trưởng nhà trường và các chủ nhiệm cũng đã chạy tới, giải tán đám học sinh yêu cầu bọn họ đi học.
Có cả đội cảnh sát cơ động ở đây thì còn ai dám lề mề cơ chứ?
Vừa rồi còn cả hơn một nghìn học sinh vây quanh, thế mà chỉ chớp mắt đã biến mất tăm.
Long Kình Thiên nói mấy câu khách sáo với cục trưởng phân cục cảnh sát, tiễn bọn họ đi, Lâm Nhược bị giải đi, mọi chuyện kết thúc hoàn mỹ.
Chỉ ngoại trừ Hàn Triều Dương.
Hàn Triều Dương đứng sững sờ ở đó một mình, nhìn Mạc Cửu với ánh mắt chứa chan tình cảm.
Anh ta không nói câu nào, chỉ nhìn cô từ xa xa.
Nhìn thấy ánh mắt đầy tình cảm của đối phương, Mạc Cửu quay đầu liếc mắt một cái, thấy Long Kình Thiên vẫn đang nói chuyện với hiệu trưởng, cô nhếch môi lên, đi tới vỗ vai Hàn Triều Dương: "Triều Dương, tất cả đều đã qua rồi."
Qua rồi.
Hàn Triều Dương biết, anh ta đã đánh mất Mạc Cửu rồi.
Anh ta vẫn cố chấp đứng yên nơi đó, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, anh ta muốn hỏi, nếu như chưa từng có những chuyện này thì liệu chúng ta có thể trở lại như lúc ban đầu không?
Nhưng anh ta không dám hỏi.
Lúc mọi chuyện xảy ra, anh ta không chọn tin tưởng cô, thậm chí khi Mạc Cửu động vào Lâm Nhược thì anh ta đã đứng về phe Lâm Nhược.
Anh ta biết, với tính cách cầu toàn trong mắt không lọt nổi hạt cát của Mạc Cửu thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Anh ta cũng biết, thực ra Mạc Cửu vẫn luôn thích anh ta, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, không phải là yêu.
Vì cô quá thiếu thốn tình thân, cho nên mới không từ chối tấm lòng của anh ta.
Nhưng mà suốt ba năm nay, anh ta có thể cảm giác được từ trên người Mạc Cửu chỉ là sự dựa dẫm như đối với một người anh trai, thứ tình cảm này hoàn toàn không liên quan gì đến tình yêu.
Anh ta chưa từng bắt gặp ánh mắt trong suốt của Mạc Cửu như lúc nhìn người đàn ông khiến người ta sợ hãi kia.
Hàn Triều Dương cười khổ một tiếng, vươn cánh tay ra: "Mạc Cửu, anh có thể... ôm em một lần cuối không?"
Trước khi mọi chuyện được giải quyết, Mạc Cửu cũng đã từng đau lòng, bởi vì Hàn Triều Dương hiểu lầm cô.
Nhưng khi mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp rồi, hiểu lầm đã được cởi bỏ rồi, Mạc Cửu lại đột nhiên cảm thấy trái tim mình chùng xuống.