Sau bữa tối hôm đó, mối quan hệ giữa Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đã không còn là điều bí mật trong làng giải trí.
Mộng Vi xấu hổ nói: "Không ngờ cô và Mộ Du Trầm có mối quan hệ thân thiết đến thế, mấy ngày trước tôi còn tám nhảm chuyện của anh ta trước mặt cô, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà."
Thư Minh Yên xin lỗi nói: "Xin lỗi Vi tỷ, tôi không cố ý giấu cô đâu."
"Tôi biết, là cô không muốn quá phô trương. Nhưng mà, cô không cần suy nghĩ nhiều đâu, khoảng thời gian cùng nhau làm việc mọi người đều hiểu rõ năng lực của cô, họ sẽ không vì mối quan hệ này mà dành sự quan tâm đặc biệt tới cô. Quách đạo cũng rất tán thưởng cô."
Đang trò chuyện, Quách đạo gọi Thư Minh Yên qua.
Thư Minh Yên và Mộng Vi chạy đến phim trường, Quách đạo hỏi: "Tiểu Thư biết viết thư pháp đúng không, mấy ngày trước tôi thấy cô viết rồi, có thể viết chữ triện được không?"
Lúc trước bọn họ có mời người viết thư pháp viết một phần công văn lên thẻ tre, lát nữa có cảnh quay cần dùng tới. Nhưng vừa rồi đạo cụ không cẩn thận bị mực làm bẩn, không thể dùng để quay được nữa.
Phiền phức chính là, người viết thư pháp hiện giờ không ở trong đoàn.
Thư Minh Yên cầm lấy thẻ tre nhìn nhìn: "Loại này tôi luyện không nhiều, trước cứ thử xem sao."
Quách đạo vội tìm người trải cho cô một tấm thẻ tre mới, sai người chuẩn bị bút mực.
Thư Minh Yên ngồi trên tấm nệm, cố gắng viết vài chữ theo dòng chữ trên chiếc thẻ tre kia.
Mặc dù cô đã cố gắng bắt chước hết sức có thể, nhưng nét chữ của cô vẫn khá thanh tú hơn so với chữ của người kia.
Thư Minh Yên hỏi Quách đạo: "Cái này được không?"
"Được rồi!" Khóe miệng Quách đạo nhếch lên: "Không ngờ cô thật sự biết viết, đúng là tìm được bảo bối. Biết vậy tôi không cần mời thầy viết thư pháp. Nào nào, cô viết tiếp đi."
Khi xe của Mộ Du Trầm đến phim trường, có một nhân viên nhận ra anh, lập tức dẫn người đến chỗ Quách Đạo.
Ở lối vào phim trường, từ xa Mộ Du Trầm nhìn thấy cạnh bàn sách Thư Minh Yên bị một đám người vây quanh, hình như đang viết gì đó.
Anh không quấy rầy, chỉ yên lặng chờ đợi.
Khi còn nhỏ, vào những ngày nghỉ ông Mộ sẽ nhờ thầy dạy Mộ Dữu và Thư Minh Yên cầm kỳ thi họa, để trau dồi sở thích của họ.
Mộ Dữu không có nhiều kiên nhẫn, cho nên cô ấy chỉ học vẽ.
Thư Minh Yên vô cùng chăm chỉ, thư pháp, hội họa, cờ vây, đàn piano, cô học cái gì cũng nghiêm túc, hầu như không có thời gian để giải trí.
Thời thơ ấu của cô đã trải qua nhiều khóa học và đào tạo khác nhau.
Không ai bắt cô phải xuất sắc trong mọi việc, nhưng bản thân cô rất tích cực, trên người có một nguồn năng lượng khó tả.
Ông Mộ lấy làm tự hào, luôn ca ngợi cô là tài nữ. Danh hiệu này quả thực rất hợp với cô.
Quách đạo mấy lần khen ngợi thẻ tre do Thư Minh Yên viết, nhắc nhở xong mọi người mới phát hiện Mộ Du Trầm đã ở đây.
Ông vội vàng đặt đạo cụ xuống, tiến lên nói chuyện với Mộ Du Trầm.