Chương 3.3

Trần Phùng Mẫn ngồi trên xe, cầm điện thoại gọi video cho chồng và con gái.

Kết thúc cuộc gọi cô ấy cất điện thoại, hỏi Thư Minh Yên: "Cô lớn lên ở Mộ gia từ nhỏ?"

Thư Minh Yên đáp: "Tôi được Mộ gia nuôi dưỡng từ năm 6 tuổi."

"Cũng lâu rồi nhỉ." Trần Phùng Mẫn hỏi tiếp: "Mộ Du Trầm thật sự chưa từng đưa cô gái nào về nhà hả?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Tôi chưa từng nhìn thấy."

Trần Phùng Mẫn dựa vào lưng ghế: "Anh ta thật kỳ lạ, chưa từng nói chuyện yêu đương, ở chỗ làm cũng không thấy người phụ nữ nào đến gần. Thật không biết lúc cần giải quyết nhu cầu anh ta sẽ làm kiểu gì?"

Thư Minh Yên nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào, cô chưa từng nghĩ tới loại vấn đề này.

Mộ Du Trầm sẽ có d*c vọng sao?

Mộ gia từng lao đao, bác cả, bác hai đều không làm được gì, chỉ có một mình Mộ Du Trầm chống đỡ.

Trong thế giới của Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm là người có tiếng nói tuyệt đối ở Mộ gia.

Anh cao cao tại thượng, xử sự quả quyết, không có thất tình lục dục hình như cũng rất hợp lý.

Lời vừa rồi của Trần Phùng Mẫn nhắc nhở cô, Mộ Du Trầm cũng giống những người bình thường, chẳng qua trên vai gánh vác nhiều hơn những người khác.

Hiện tại cô đang sống dưới sự bảo vệ của Mộ Du Trầm, còn anh khi bằng tuổi cô đã phải bôn ba khắp nơi vì Mộ gia mà không có ai bảo vệ.

Không hiểu sao, Thư Minh Yên đối với Mộ Du Trầm có vài phần tình cảm càng phức tạp, cô không phân biệt được đó là đau lòng, cảm động hay sùng bái.

Thư Minh Yên: "Chú ấy rất bận, có lẽ toàn bộ tinh lực đều đặt vào công việc, nên không có thời gian nghĩ tới chuyện đó."

Trần Phùng Mẫn thay đổi tư thế ngồi, ôm đầu: "Một người ôm việc ba người, nếu anh ta không hưởng thụ cuộc sống từ bây giờ chẳng mấy chốc sẽ già đi mất."

-

Sau khi tiễn Trần Phùng Mẫn, Thư Minh Yên trở về khách sạn của đoàn phim, lúc ấy đã rất muộn.

Sau khi tắm rửa và đắp mặt nạ, cô nằm trên giường cầm điện thoại lên, lời nhắc chỉ số vận động trên Wechat tiếp tục được chuyển đến.

Thư Minh Yên bấm vào, tùy tiện cuộn xuống, tìm thấy Mộ Du Trầm.

Nhìn chằm chằm vào avatar của Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên liền nhớ tới chuyện tối nay ở hội sở.

Anh đã chăm sóc cô ở trước mặt nhiều người như vậy, chắc hẳn sau này sẽ không bị bắt nạt.

Cô ở trước mặt Mộ Du Trầm cứ mải lo lắng mà quên mất phải cảm ơn anh.