chương 3.2

Mộ Du Trầm và Thư ký Khâu vào thang máy trước, theo sau là Trần Phùng Mẫn và Thư Minh Yên.

Thang máy đi xuống, bầu không khí bên trong cô đọng khó tả. Thư Minh Yên cúi đầu nhìn mũi giày, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Trần Phùng Mẫn nói với Mộ Du Trầm: "Mộ tổng, thực xin lỗi, tôi không biết đây là bảo bối của anh. Tôi chỉ nghĩ sau này cô ấy sẽ làm biên kịch, nên mới muốn dẫn cô ấy đi làm quen dần với những người trong giới, nhưng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện không hay. Đó là sơ suất của tôi."

Thư Minh Yên bỗng dưng ngẩng đầu.

Trần Phùng Mẫn nói cái gì??

Cô không phải bảo bối nhà Mộ Du Trầm.

Tuy rằng Mộ Du Trầm vừa bảo vệ cô trong bữa tiệc.

Nhưng trên thực tế, cô và Mộ Du Trầm thật sự không thân thiết đến vậy.

Cô và Mộ Trì Diễn có hôn ước, cũng có thể xem là cháu dâu tương lai của Mộ Du Trầm, nhưng gọi "bảo bối" hình như không thích hợp lắm.

Thư Minh Yên muốn giải thích, mở miệng nhưng không nói được, lỗ tai có chút đỏ bừng.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Mộ Du Trầm không đáp trả lời của Trần Phùng Mẫn, đi ra ngoài trước.

Một chiếc xe thương vụ ngừng ở cổng lớn, Thư ký Khâu bước tới mở cửa sau.

Mộ Du Trầm ngồi vào, liếc Thư Minh Yên một cái rồi mới đóng cửa.

Thư Minh Yên hai má vẫn còn đỏ, khi bị anh nhìn chằm chằm, lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng: "Chú nhỏ đi thong thả!"

Cánh cửa đóng lại, chiếc xe nhanh chóng phóng đi khuất tầm mắt.

Trần Phùng Mẫn trầm ngâm đứng đó một lúc: "Sao cô lại gọi anh ta là chú nhỏ, họ hàng à?"

Thư Minh Yên vội vàng giải thích: "Ông nội của tôi cùng ông nội Mộ là bạn học, lúc tôi còn rất nhỏ trong nhà đã không còn ai, tôi là do Mộ gia nuôi dưỡng. Dựa theo bối phận, người đó xem như là chú nhỏ của tôi."

Mộ Du Trầm là con của chủ tịch Mộ, ông nội Mộ trong miệng Thư Minh Yên hiển nhiên là ông ấy.

Trần Phùng Mẫn hiểu rõ: "Vừa rồi tôi còn nghĩ, từ khi nào thì Mộ Du Trầm học được cách thương hoa tiếc ngọc."

Thư Minh Yên nghi ngờ nhìn Trần Phùng Mẫn, nhớ tới chuyện cô ấy nói người mà mình từng theo đuổi thời đại học cũng có mặt trong buổi tiệc.

Đêm nay người trạc tuổi Trần Phùng Mẫn chỉ có Mộ Du Trầm.

Bắt gặp ánh mắt của Thư Minh Yên, Trần Phùng Mẫn hờ hững nhún vai: "Là anh ta, hai chúng tôi học chung trường Đại học."

Cô ấy lắc đầu thở dài: "Người chú nhỏ này của cô đúng là khó theo đuổi!"

Thư Minh Yên lái xe ra khỏi hội sở, hòa vào con đường đầy xe cộ.