Chương 8: Hai ba thế công của ác ma
Hôm nay cuối tuần, Tiêu Phàm “may mắn” bị Tiêu lão mẹ kêu về nhà, ăn giáo huấn.
Chỉ là lúc vào nhà Tiêu Phàm cũng không có nghĩ đến, mình bị theo dõi...
” thùng thùng đông, thùng thùng đông...”
Tiêu Phàm thực cảm tạ cái người gõ cửa, đã giải cứu mình trong cái tình cảnh nước sôi lửa bỏng trong nhà.
“Ơ, Phiền Triết!!! Sao anh lại tới đây?”
“A tôi....... tôi đi ngang qua thấy cậu đi lên, liền đi theo.”
“A, anh đi theo tôi làm gì thế......”
“Tiểu Phàm, là ai thế? Ai u cháu là bạn Tiểu Phàm sao? Vào nhà đi, vào nhà đi.”
Nói thật, Tiêu lão mẹ thật sự chưa từng gặp qua ai suất như Phiền Triết. Nhìn cũng như người có tiền, lại còn đẹp trai, đã thế còn biết Tiểu Phàm, lại trông cực giống người tốt, Tiêu lão mẹ cứ thế cười tươi rói.
“Cháu chào bác gái ạ. Cháu là Phiền Triết, gọi tiểu Triết là được rồi ạ. Lần đầu gặp mặt, cháu mua cho bác một ít mỹ phẩm”
Tiêu Phàm nhìn Phiền Triết ngay cả đồ vật lấy lòng đều chuẩn bị kĩ, tin hắn đi ngang qua thì đúng là đồ ngốc.
Phiền Triết thực ra đã triệt để điều tra Tiêu Phàm.Vốn hôm nay đang định đi một mình đại diện cho Tiêu Phàm đến bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân. Ai mà biết sau này thế nào, cứ đặt nền móng trước đã. Duyên phận đúng là duyên phận mà, Tiêu Phàm cũng về nhà. Có vẻ giống như vợ chồng son kéo nhau về nhà mẹ đẻ nha hắc hắc hắc (ê nhanh về chính kịch đi, mông tưởng hão huyền lan man quá rồi)
Trên bàn cơm, Phiền Triết của ngày xửa ngày xưa cái hồi tư thái lạnh lùng âm trầm có còn đâu, bây giờ là thành đại ca đẹp trai dương quang đầy mặt rồi. Tao nhã lại không mất độ Bụi hài, làm cho Tiêu lão mẹ cứ thế cười mãi.
Tiêu Phàm ngồi một bên ngoại trừ yên lặng ăn cơm ra thì còn có chút buồn bực Tiểu Tiểu. Mẹ mình còn chưa lộ cái vẻ mặt ôn hòa thế này với mình bao giờ đâu đấy. (buồn bực Tiểu Tiểu vì là cầu nối gián tiếp khiến quen anh Triết)
Hai người ăn uống no đủ, Phiền Triết còn đang định ngồi bồi Tiêu lão mẹ nói chuyện phiếm thêm nữa, nhưng Tiêu Phàm đang một mực trừng hắn nên hai người đều lấy lí do có chuyện công việc, vội vàng cáo từ.
“Phiền Triết, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì thế?”
“Em còn không nhìn ra à. Anh đang theo đuổi em”
Phiền Triết không một chút che giấu lại làm Tiêu Phàm lại có phần ngạc nhiên. Nhưng là... theo đuổi mình? Ha hả, lại nói giỡn rồi.
“Phiền Triết, đừng đùa. Cái này không vui đâu”
“Anh thật lòng. Tuy anh là gay, nhưng không phải kiểu người quan hệ lung tung. Hơn nữa, anh nghĩ anh đã tìm được nửa kia của đời mình rồi.”
“Nhưng tôi không phải là gay.”
“Anh biết, anh vẫn luôn sợ em chán ghét gay nên không để ý anh. Nhưng em với gay cũng đâu có thành kiến chứ. Anh cũng định chậm rãi để em thích ứng, nhưng nếu em đã phát hiện rồi, anh cũng sẽ không che giấu. Anh và em đều đã trưởng thành rồi, thống thống khoái khoái gì cũng đã đều trải qua. Tóm lại, anh thực sự nghĩ sẽ cùng với em ở một chỗ. Dù em có cự tuyệt, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tay.”
Tiêu Phàm không biết mình có cái gì làm cho Phiền Triết cứ chấp nhất như thế. Có lẽ là cảm giác mới mẻ chăng? Mình cũng chỉ là một người rất bình thường, có lẽ một thời gian nữa, hắn sẽ chủ động buông tay.
“Suy nghĩ gì thế? Em không nói gì sao? Hay là đang nghĩ, anh chẳng qua là ham đồ lạ? Anh một thời gian nữa sẽ buông tha em? Ha hả. Tiêu Phàm, em coi thường anh quá rồi. Anh mặc kệ em không phải gay, đời này, em chỉ có thể đứng bên cạnh anh. Anh không sợ, dù có phải giam lỏng em, anh cũng sẽ không để em chạy.”
......
Tiêu Phàm nằm trên giường, hồi tưởng lại thông báo của Phiền Triết... ý cũng trên lời nói rồi.
Lời thông báo rõ ràng kia, cứ như tuyên bố mình hoàn toàn là của hắn. Bá đạo trên từng hạt gạo. Mà thứ kỳ lạ ở đây là Tiêu Phàm cũng không cảm thấy bị gay tuyên bố chủ quyền sở hữu là chuyện ghê tởm gì. Có lẽ là do đây là lần đầu có người nói với mình như vậy. Tự nhiên cảm thấy, người bình thường như mình, cũng có thể làm người khác cố chấp đến thế. Rất thỏa mãn, cũng vô cùng ấm áp.
Chỉ là vẫn đang nghĩ không ra, mình đến tột cùng là đã làm gì để hấp dẫn bá đạo ca Phiền Triết kia thế. Có lẽ, đều là vì cảm giác tịch mịch, và đều muốn tìm người có thể bồi mình qua cả một đời. Có lẽ, bọn họ như thế mà vô tình cuốn hút nhau.
Sau này thì sao đây? Chạy trốn hắn? Nhưng mà... không biết vì sao, Tiêu Phàm lại vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được người để ý này, có lẽ là vì thực sự rất ấm áp. Liệu có thể lưu lại lâu một chút, chờ tâm mình ấm đủ rồi thì mới rời đi?
Tuy biết thế thật sự rất ích kỉ... nhưng là.. Chỉ cần một chút thôi là tốt rồi.
Phiền Triết dạo này tần suất mất ngủ tăng vọt. Hôm nay trực tiếp tuyên bố với Tiêu Phàm như thế...... người kia cũng không trực tiếp cự tuyệt mình. Phản ứng thế là tốt rồi. Nhưng có vẻ như, hắn vẫn sợ, mình sau này sẽ giống nữ nhân ba năm trước kia?
Ai, cái thể loại đàn bà con gái như thế có xứng với Tiêu Phàm đâu chứ. Nhưng mà, làm sao để giải được cái băn khoăn này đây!?
Rạng sáng ba giờ......
“Linh linh linh.....”
“Ơi ai đấy.....”
“Tiêu Phàm, anh ở dưới lầu, em xuống đi. Không xuống anh lập tức đi lên.”
Tiêu Phàm thật sự khóc không ra nước mắt. Vì nghĩ chuyện Phiền Triết mà mãi mới ngủ được, xong cuối cùng đại thần nửa đêm không ngủ được còn chạy đến nhà mình phá. Bắt đầu hối hận rồi đấy, thực sự hối hận vì tự nhiên thế nào quen biết con ác ma này nha.
Phiền Triết lăn lộn xem qua vài bộ phim điện ảnh, mãi mới nghĩ ra phương pháp lãng mạn nhất bây giờ là: đi xem mặt trời mọc. Chính thế, hắn tới đây để đón Tiêu Phàm đi xem mặt trời mọc đó.
“Phiền đại ca, Phiền thần tiên à, chúng ta đang đi đâu thế?”
“Khi nào tới em sẽ biết, giờ cứ ngủ một lát đi.” Nghe được thế Tiêu Phàm thật sự nhắm mắt ngủ luôn, xem ra rất mệt rồi. Hắn trước giờ làm việc nghỉ ngơi gì đều có quy luật, bây giờ lại bị Phiền Triết đánh vỡ hết rồi.
“Tiêu Phàm, tỉnh tỉnh. Chúng ta tới rồi”
Tiêu Phàm mở hai mắt, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng.....
Tại đây, bờ biển không một bóng người này đang chậm rãi nghênh đón ánh rạng đông. Có tỏa sáng, nhưng không hề chói mắt. Giữa không trung là sự kết hợp hài hòa của cả hai màu sắc mà thành. Màu đỏ, còn có màu lam. Cảnh đẹp đến mức làm người ta có suy nghĩ đây không phải hiện thực, đẹp đến mức không lời nào có thể truyền đạt.(ê phá không khí tí, cảnh đẹp đến không thể diễn đạt sao còn bắt người ta đi làm lại bài văn tả cảnh lớp 7 thế TTTT)
Tiêu Phàm cảm thấy trong lòng giờ đây chỉ có ấm áp đong đầy, ngập tràn làm ánh mắt có chút ẩm ướt.
” Ơ ơ, Tiêu Phàm đừng khóc nha. Anh mang em đến đây là để lãng mạn, không phải để em khóc đâu a a.”
“Ngu ngốc, tôi đây là buồn ngủ.”
“Ngạch, vậy là tốt rồi. Đi xem mặt trời mọc thôi, xem mặt trời mọc.”