Vân Miểu chia làm năm châu: Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu và Trung Châu. Trích Tinh thuộc về Trung Châu, giáp với biên giới, cách thành Triều Phượng ở Nam Châu một hải vực mênh mông, nếu ngự kiếm thì quá hao phí thể lực nên mọi người đều quyết định cùng ngồi thuyền chim Loan kéo..
Nếu bya ở những địa phận khác thì đến tối còn có thể dừng thuyền lại, nhưng nếu là ở trên đất của thành Triều Phượng thì trên cả cái vùng biển lớn này chỉ có thể ở yên trên thuyền.
Lần này người thành Triều Phượng tham gia Hội Trích Tinh khá nhiều, cộng thêm cả Tạ Miên đi xem náo nhiệt và một vài trưởng lão hộ tống khiến con thuyền có vẻ khá chật chội, dẫn đến hai người phải ở chung một gian phòng.
Dù thế nào cũng không đến lượt Lục Phỉ Chi chen chúc một gian với người khác, nhưng y chủ động nói: “Ta và A Miên ở chung một phòng là được. “
Tính cách của vị sư huynh đang phân chia phòng khá hoạt bát, nghe vậy liền chớp mắt nói: “Cái này còn phải nói?!
Yên tâm đi, dù có dư phòng ta cũng sắp hai người cùng một gian.”
Tạ Miên vốn cũng không để ý chuyện này, nhưng từ khi hắn biết trong thành Triều Phượng lưu hành rất nhiều thoại bản về hai người bọn họ, cũng không biết đã có bao nhiêu người xem, bây giờ bị trêu ghẹo liền khó tránh khỏi không được tự nhiên.
Hắn nhìn Lục Phỉ Chi, ôn hòa nói: “Ngươi sắp phải tỷ thí cùng người khác, vẫn nên ở một mình một gian cho thoải mái, ta đến chỗ huynh đệ khác không tham gia Hội Trích Tinh là được.”
Lục Phỉ Chi không vui, y nhíu mày: “Ngươi có thể chen chúc cùng người khác?”
Đừng nhìn xuất thân gian khổ của Tạ Miên, bình thường tính tình của hắn lại dịu dàng, dường như điều kiện gì cũng chấp nhận được, thật ra hắn không quen chung đυ.ng với người khác. Trước đó trong một lần trừ ma, bọn họ bị vây trong trận pháp, tất cả giới tử đều không thể mở ra, mọi người chỉ có thể chen chúc nhau trong sơn động, khi đó Tạ Miên luôn gác đêm ngoài cửa động.
Người tu hành không cần phải ăn uống ngủ nghỉ như người thường, nhưng cứ mãi như vậy, chung quy cũng thấy mệt mỏi.
Mọi người đều cho rằng Tạ Miên quen chiếu cố người khác, khen hắn không dứt miệng, chỉ có Lục Phỉ Chi biết là hắn không ngủ được.
Sau đó y cũng ra ngoài ngồi cùng Tạ Miên, đến khi đêm khuya liền ôm người đi như ôm trẻ nhỏ vào ngực, không cho phép hắn nhúc nhích, cuối cùng cũng ép được hắn chợp mắt một lát. Nhưng chỉ cần tiếng động hơi lớn một chút, hắn sẽ lập tức cảnh giác mà tỉnh lại, khác hoàn toàn với người hay ngủ nướng đến ngơ người như y.
Nếu thật sự để Tạ Miên ở cùng phòng với người khác, phỏng chừng hắn lại phải chịu đựng không ngủ cả đêm.
“Ta còn không hiểu ngươi sao?” Y nhớ rõ trước đó Tạ Miên rất ghét sự yêu kiều đỏng đảnh của y, nhưung trước nhiều người thế này, chắc chắn hắn sẽ không khiến y phải mất mặt, vì vậy Lục Phỉ Chi liền nhân cơ hội liền trả thù : “Vừa yếu ớt vừa phiền phức.”
Tạ Miên: “…”
Có một vài huynh đệ thấy bầu không khí không đúng lắm, vội vàng khuyên nhủ: “Thật ra vẫn đủ phòng, chỉ có ba gian cần hai người ở chung. Lục sư huynh và Tạ sư huynh mỗi người một gian là được mà…”
Sư huynh phân phòng không thèm nghe hắn khuyên hết, ném ngọc bài ghi số phòng ra: “Muốn cãi nhau thì về phòng mà ầm ĩ, chỗ ta có nhiều việc phải làm lắm!”
Lục Phỉ Chi nhận thẻ bài, y cũng không thèm nói thêm gì mà chỉ nắm lấy cổ tay Tạ Miên kéo đi. Tạ Miên trong lúc vội vàng chỉ kịp quay đầu nhìn mấy vị đồng môn bị bọn họ quấy rầy mà cười cười, vẻ mặt hiện lên chút áy náy.
Vị sư đệ kia nhập học tương đối trễ, chưa có cơ hội tiếp xúc với hai người họ, chỉ nghe nói Lục Phỉ Chi là thiên chi kiêu tử, đến nay tận mắt nhìn thấy, quả thật tính tình không tốt lắm.
Tạ sư huynh cũng chỉ có ý muốn y được nghỉ ngơi thật tốt, vậy mà y còn hung ác như thế.
Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, sư đệ có chút bất an, vội hỏi: “Lục sư huynh sẽ không đánh nhau với Tạ sư huynh chứ?!”
Tuy Tạ Miên nổi danh cùng Lục Phỉ Chi, tu vi đương nhiên cũng không kém, nhưng hắn vừa nhìn đã thấy, Tạ sư huynh là người ôn hòa lễ độ, chỉ sợ làm gãy nhành hoa cũng không nỡ. Nếu sư huynh gặp phải loại người không biết nói lý như thế, chắc hẳn sẽ bị bắt nạt đúng không?
Đường Dật Nhiên trợn trắng mắt.
Cái thời mà hắn còn ngây thơ cũng thấy Tạ Miên như cái bánh bao mềm, mỗi ngày phải ở cùng một chỗ với nhóc ranh Lục Phỉ Chi, thoạt nhìn chẳng khác nào một nhóc tùy tùng xui xẻo, nhất định Tạ Miên sẽ bị Lục Phỉ Chi bắt nạt không ít lần. Cho đến mấy năm trước, hắn và đồng môn ra ngoài làm nhiệm vụ, trong đó có Lục Phỉ Chi và Tạ Miên.