"Mật thất năm đó dùng để bảo quản binh pháp là do Tà Thánh thiết kế, và do chính năm vị đồ đệ của Ông ta làm ra. Mật thất đặt ở trong mật thất hoàng gia. Chìa khóa để mở được mất thất đó thì chỉ có một. Nó chính là Vân Y."
Vũ Thiên Băng nghe đến đây liền bừng tỉnh, cô nhanh chóng ngồi dậy nghiêm túc:
"Vân Y là chìa khóa mở ra binh pháp sao? Hơ hơ… Tà Thánh này công nhận… độc. Như vậy mà ông ta cũng có thể nghĩ ra… bái phục."
Trước những lời bình luận của Vũ Thiên Băng, Dương Thiên Phong tiếp tục:
"Tà Thánh năm đó có nói với Hoàng Đế đương nhiệm. Ông ta làm như vậy chính là để bảo vệ Dương Thần Quốc khỏi những kẻ lòng dạ có ý đồ xấu xa. Nếu một ngày Dương Thần Quốc lâm nguy, thì chính Ông ấy sẽ xuất hiện trao lại Vân Y để mở mật thất đó. Hoặc sẽ là hậu duệ của Ông thay Ông làm việc này."
"Bí mật về chìa khóa mật thất chẳng một ai có thể biết đến, ngoại trừ những vị vua đương nhiệm tiếp theo. Và sự thật này ta được nghe kể lại từ chính phụ hoàng của ta trước lúc lâm chung. Phụ hoàng trước lúc nhắm mắt có nói thêm. Trong giang hồ năm đó đại loạn vì tin. Sau khi Tà Thánh và đồ đệ rời khỏi hoàng cung, liền bị phục kích lấy đi năm Binh Khí Độc Cổ."
"Vân Y cùng Tà Thánh và năm đồ đệ của ông sau đó cũng không một ai có thể gặp lại."
"Sự thật về Tà Thánh cho đến hiện tại vẫn không một ai biết rõ. Nhưng năm binh khí độc cổ của Tà Thánh bị thất lạc trong giang hồ. Chính là sự thật."
"Trong những năm gần đây. Tô Quốc không biết nghe được những gì và biết được những gì về Binh Pháp Tà Thánh, về mật thất hoàng gia. Mà đã rục rịch có động thái chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Lại còn ngỏ lời có ý muốn xem Binh Pháp Tà Thánh có thật hay không, nhằm dò xét."
"Phụ hoàng muốn ta có thể âm thầm đi tìm hậu duệ của Tà Thánh để lấy Vân Y. Và chuyện này không thể để lộ ra bên ngoài. Đặc biệt là Tô Quốc. Nếu chúng biết chúng ta không thể mở mật thất. Hiện tại lại không còn Tà Thánh. Dương Thần Quốc ắt lâm nguy…"
Vũ Thiên Băng ngồi chống cằm, nhìn vào khoảng không vô định trước mặt:
"Vậy là lần này xuất cung tìm Vân Y không phải để khống chế người trong giang hồ. Mà chính là để mở mật thất lấy Binh Pháp Tà Thánh?"
Dương Thiên Phong nhìn Vũ Thiên Băng gật đầu mỉm cười:
"Mọi người đều biết Vân Y hiệu lệnh giang hồ. Nhưng lại không biết một sứ mạng khác của Vân Y là vận mệnh của Dương Thần Quốc."
Vũ Thiên Băng tay vẫn chống cằm, quay sang nhìn Dương Thiên Phong:
"Hoàng thượng biết rõ mọi chuyện đến vậy. Có lẽ người cũng biết cách tìm Vân Y?"
Dương Thiên Phong đoạn này lại lắc đầu. Hắn đứng lên, một tay chắp sau lưng, một tay để trước bụng. Vừa đi chậm rãi, vừa trả lời:
"Không hẳn. Ta chỉ biết thêm được một chuyện duy nhất. Chính là. Nếu muốn phân biệt Vân Y là thật hay giả, chỉ cần để Vân Y gần Binh Khí Độc Cổ…"
Dương Thiên Phong tiến gần lại thành giường, lấy bản họa binh khí ra, ngồi xuống và chỉ vào từng món. Vũ Thiên Băng cũng ngồi sát lại theo dõi.
"Như nàng nhìn thấy trên bản họa Binh Khí Độc Cổ. Năm binh khí này đều có chung hai đặc điểm. Thứ nhất: trên binh khí đều được gắn một viên ngọc. Thứ hai: những binh khí này đều có thể độc chết người, một chất độc theo ta tìm hiểu thì đó là Cổ Độc."
"Vân Y theo lời miêu tả lại của phụ hoàng. Bình thường là nhẫn ngọc trắng. Nhưng chỉ cần gần Binh Khí Độc Cổ. Cả Vân Y lẫn Binh Khí sẽ đều đổi màu ngọc bích."
Vũ Thiên Băng sau khi nghe hết một loạt lời của Dương Thiên Phong, cô liền ồ lên một tiếng:
"Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Thật là mở mang tầm hiểu biết."
Nhìn Dương Thiên Phong bên cạnh đang ngồi gấp gọn hai bức họa lại. Vũ Thiên Băng liền chống hai tay dưới cằm, nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Chuyện này là bí mật quốc gia. Chỉ có thể truyền lại cho vua đương nhiệm biết. Ngay cả công chúa và Điệp Vũ thân thiết từ tấm bé. Hoàng Thượng cũng không tiết lộ. Tại sao Hoàng Thượng… lại cho ta biết?"
Dương Thiên Phong sau khi cất gọn hai bức họa. Hắn cởi bỏ giày tất, ngồi xếp bằng trên giường. Hai tay cũng chống cằm hệt như Vũ Thiên Băng. Khóe miệng nở nụ cười giải thích:
"Một bí mật, một trọng trách lớn đến vậy. Ta để hoài trong lòng suốt 5 năm trời, không có một ai cho ta đủ cảm giác để tin tưởng tuyệt đối, để ta có thể cùng san sẻ… Nhưng khi ta có nàng ở bên cạnh. Mọi thứ lại dần khác. Ta chỉ có thể nói. Ta tin tưởng tuyệt đối vào nàng."
Vũ Thiên Băng đưa tay gõ trán Dương Thiên Phong một cái rõ đau.
"Ngốc."
Dương Thiên Phong đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị Vũ Thiên Băng gõ, mi tâm cử động, biểu cảm khó hiểu hiện ra trên khuôn mặt điển trai:
"Ngốc???"
Vũ Thiên Băng ngồi xếp bằng, khoanh tay nghiêm nghị:
"Chứ Hoàng Thượng không nghĩ đến chuyện. Ta là người của Tô Quốc sao? Nếu Hoàng Thượng nói cho ta bí mật này, không sợ ta sẽ tìm đường về Tô Quốc báo cáo tình hình. Rồi đem quân san bằng Dương Thần Quốc à? Hoàng Thượng không quên ta là một nữ nhân kì lạ, không rõ nguồn gốc đến từ đâu sao?"
Dương Thiên Phong lúc này chống hai tay ngược lại phía sau. Hắn ngả người, mặt ngước lên trần nhà suy nghĩ một dạo, vẫn giữ tư thế đó, hắn nói nhẹ nhàng:
"Nếu nàng thật sự là nội gián của Tô Quốc. Ta sẽ gϊếŧ nàng…"