Chương 35: Truyền Thuyết Tà Thánh II

Động thái ngạc nhiên của Vũ Thiên Băng khi nghe đến "Tà Thánh" khiến Dương Thiên Phong tò mò:

"Đúng vậy. Nàng nghe về Tà Thánh rồi sao?"

Vũ Thiên Băng nghe hỏi liền vội vàng xua tay:

"Không… chỉ là cái tên nghe có chút ấn tượng. Không có gì. Hoàng thượng mau nói tiếp đi."

Dương Thiên Phong không chút nghi ngờ mà nói tiếp:

"Tà Thánh chính là chủ của Vân Y. Ông cũng chính là người tạo ra Vân Y."

"Tương truyền, Tà Thánh năm đó chính là chí tôn võ lâm. Không một ai, một bang phái nào có thể đánh bại Tà Thánh."

"Tà Thánh võ công cái thế. Lại tạo binh khí rất giỏi, dụng binh pháp lại không cần phải bình phẩm đến. Năm đó, Tà Thánh viết ra một bộ "Binh Pháp Tà Thánh". Tạo ra năm "Binh Khí Độc Cổ" mang nét đặt trưng riêng, mà chỉ có Ông mới có thể dùng. Cho đến nay người ta vẫn truyền rằng, binh khí độc cổ của Tà Thánh chọn chủ mà theo. Ngoại trừ Tà Thánh có thể sử dụng thuần thục cả năm binh khí đó thì, chỉ có những ai hợp mệnh, mới có thể điều khiển được. Binh khí tốt rơi vào tay kẻ không thể điều khiển nó thì cũng hóa thành không."

Nghe đến đây, Vũ Thiên Băng bắt đầu thấy đầu óc có phần choáng nhẹ.

"Sao lại phức tạp đến vậy? Như thế thì Vân Y có liên quan gì đến vận mệnh Dương Thần Quốc như Hoàng Thượng đã nói ban đầu?"

Lúc này, Dương Thiên Phong lại lấy trong tay áo ra một mảnh giấy khác.

"Đây chính là bản vẻ mô phỏng năm binh khí độc cổ của Tà Thánh năm đó."

Vũ Thiên Băng cầm bức vẽ rồi chợt dừng lại ở binh khí thứ ba, cô nhìn chăm chăm, não lại dùng hết công suất làm việc để nhớ xem đã gặp binh khí này ở đâu. Sao trông nó quen đến thế.

Dương Thiên Phong kể tiếp:

"Năm đó, Tà Thánh cho Hoàng Đế Dương Thần đời thứ tư mượn binh pháp Tà Thánh. Lại đích thân tuyển chọn năm đồ đệ phù hợp với năm loại binh khí độc cổ này. Sau đó, dùng Vân Y hiệu lệnh giang hồ cùng quân triều đình ra chiến trường. Tà Thánh cũng đích thân huấn luyện, cầm quân chỉ huy, đánh đuổi giặc Tô Quốc."

"Chỉ trong chưa đầy mười ngày, tình thế liền thay đổi. Dương Thần Quốc dưới sự chỉ huy của Tà Thánh, từ bị động yếu ớt sang thế chủ động mạnh mẽ. Đánh cho quân Tô Quốc sợ hãi tháo chạy về nước. Từ đó, Tà Thánh được người trong giang hồ lẫn người dân trong nước gọi là "Võ Lâm Chí Tôn Tà Thánh Đại Nhân", và không ai không nể phục Ông. Chuyện này, tiếng vang đến tận Tô Quốc…"

"Quân lính phía Tô Quốc khi sống xót quay về báo cáo chiến sự với Vua Tô. Dương Thần Quốc quả nhiên có Thần, binh khí lẫn binh pháp quá lợi hại. Họ không thể phá nổi trận pháp, lẫn qua được ải của các binh khí kì lạ kia. Không một ai có thể sống xót khi những binh khí đó hỏi đến. Vua Tô Quốc lúc bấy giờ đành tạm thời ngưng chiến."

"Sau khi bình ổn thiên hạ. Tà Thánh liền cùng năm độ đệ, Binh Khí Độc Cổ và Vân Y rời đi."

"Trước lúc đi. Tà Thánh biết Tô Quốc sợ Binh Pháp Tà Thánh nên đã bàn với Hoàng Đế xây dựng một mật thất bên trong mật thất Hoàng Gia. Tà Thánh sẽ để lại cho triều đình bộ binh pháp đó. Nói với Hoàng Đế công bố thiên hạ, Binh Pháp Tà Thánh thuộc sự cai quản của Hoàng Gia."

Vũ Thiên Băng lúc này đã nằm dài trên giường. Bỏ hai bức tranh họa Vân Y và năm Binh Khí Độc Cổ qua một bên. Tư thế nằm xấp, úp nghiêng một mặt vào gối. Giọng nói có phần mệt ngủ, cô cố gắng mở mắt hỏi:

"Vậy… đến phần vận mệnh gì đó chưa?"

Dương Thiên Phong nhìn hành động của Vũ Thiên Băng liền cười nhẹ lắc đầu.

"Trên lí thuyết mọi người đều biết là Tà Thánh giao Binh Pháp Tà Thánh lại cho Hoàng Thất bảo quản và tùy ý sử dụng. Nhưng thực tế…"