Vũ Thiên Băng nói được là làm được. Tròn ba ngày cô không hề cho bất kì một ai bước chân vào Tích cung. Cả thị vệ canh cửa cô cũng không cần đến. Trong Tích cung rộng lớn chỉ có cô và Ngọc Tâm. Cửa lớn luôn luôn được đóng chặt.
Việc tập luyện với sư phụ Dương Thiên Minh vẫn được cô bí mật cất giữ, đến hiện tại vẫn không một ai biết hằng ngày vào giờ Dần đến giờ Thìn (5h-8h sáng) cô vẫn đều đều đến Cung của sư phụ Thiên Minh tập luyện nâng cao.
Canh 1 - Giờ Tuất (19 giờ) đêm thứ ba trước khi xuất cung.
"Tỷ tỷ hay là nói rõ việc của muội cho mọi người biết đi. Dù gì mọi người sau này cũng sẽ rõ. Nói trước cho họ đỡ lo lắng cho muội hơn."
Ngọc Tâm đưa cho Vũ Thiên Băng một miếng bánh ngọt, rồi rót cho tỷ tỷ một tách trà nóng, bốc khói nghi ngút. Vũ Thiên Băng ngồi đó, đưa tay nhấp một ngụm trà. Cô nhắm mắt tận hưởng hết tất cả hương vị đăng đắng, thanh mát có trong ngụm trà mình vừa uống. Cô lắc đầu.
"Không. Trước sau gì mọi người cũng biết. Vẫn nên là để họ tự biết. Nói ra lại mất hay. Giống như việc uống trà. Phải tự mình trải nghiệm từ từ, mới thấy được hương vị nó ra sao. Ta vốn rất ngang ngược. Việc ta muốn biết thì phải nhanh biết được. Còn việc người khác muốn biết. Ta không có hứng quan tâm. Lại chẳng rảnh để giải thích."
Mở mắt ra, Vũ Thiên Băng đưa tay lấy một cái bánh ngọt, đưa vào miệng căn một góc. Vẫn thần thái đó, nhẹ nhàng thưởng thức mà không vội vàng. Sau khi ăn hết một cái bánh. Vũ Thiên Băng nâng tách trà vừa rồi nói:
"Ngọc Tâm. Hiện tại vẫn còn khá sớm. Muội vẫn là nên tập luyện một chút nữa. Đợi ta uống xong tách trà sẽ cùng muội tập luyện. Ngày mai chúng ta phải xuất phát rồi. À phải rồi, muội vào trong phòng ta, dưới gầm giường. Song Kiếm ta để ở đó."
Ngọc Tâm vâng lời dạ một tiếng rồi bước vào trong. Cô đi chưa khuất bóng liền nghe giọng Vũ Thiên Băng nói to:
"Hoàng… hoàng thượng. Sao hoàng thượng lại đến đây? Chẳng phải ta đã nói…"
Dương Thiên Phong từ ngoài cửa đi vào, hắn cắt lời của Vũ Thiên Băng:
"Ta nhớ nàng. Không thể ngủ được nên làm liều, trèo tường đột nhập vào đây. Nàng… đừng giận ta."
Ngọc Tâm liền dừng hành động dang dở của mình lại. Cô trở ra ngoài:
"Ngọc Tâm tham kiến hoàng thượng."
"Không cần. Ngọc Tâm, tối nay ta có chuyện hệ trọng muốn nói với hoàng hậu, muội có thể…"
Dương Thiên Phong chưa nói hết, Ngọc Tâm liền gật đầu:
"Muội không làm phiền hai người nữa. Muội trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói rồi cô nhìn Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng nhẹ nhắm mắt. Cô hiểu ý liền rời đi.
"Hoàng thượng có việc gì hệ trọng đến độ phải trèo tường vào Tích Cung của ta?"
"Ta muốn nói với nàng một mặt khác của Vân Y. Đây là bí mật quốc gia. Chúng ta có thể vào trong phòng ngủ hãy nói được không?"
Vũ Thiên Băng nhíu mày. Nhưng rồi cũng đặt tách trà xuống, đi vào phía trong. Dương Thiên Phong sau khi nói, hắn ngó ngang ngó dọc một dạo, xem xét động tĩnh bên ngoài một cách cẩn thận. Rồi đóng cửa phòng thật chặt.
Vũ Thiên Băng bỏ đôi dép lào trong chân ra, cẩn thận giấu dưới chân giường. Cô lấy đôi hài dưới gầm giường xếp gọn trước đất, vòng chân xếp bằng và chờ Dương Thiên Phong. Khi Dương Thiên Phong tiến vào, cô mở lời:
"Có chuyện hệ trọng gì, hoàng thượng mau nói đi."
Dương Thiên Phong kéo ghế, ngồi đối diện Vũ Thiên Băng bắt đầu nói:
"Vân Y không chỉ quan trọng đối với người trong giang hồ. Nó còn là vận mệnh của Dương Thần Quốc."
Mi tâm Vũ Thiên Băng khẽ cử động lại, cô cất giọng hỏi:
"Vận mệnh? Là ý gì?"
Dương Thiên Phong mang trong mình ra một tờ giấy, hắn mở tờ giấy đưa cho Vũ Thiên Băng.
"Đây chính là hình dạng chính của Vân Y."
Vũ Thiên Băng nhìn tờ giấy hắn đưa. Là một bản vẻ thiết kế một chiếc nhẫn. Thiết kế vô cùng chi tiết, tỉ mỉ.
"Sao hoàng thượng chắc đây là Vân Y?"
Dương Thiên Phong cung giọng đều đều, không nhanh không chậm, nhìn thẳng Vũ Thiên Băng bắt đầu kể:
"Dương Thần Quốc từ lúc hình thành đã luôn bị Tô Quốc lăm le xâm chiếm. Từ thời các vị Hoàng Đế Dương Thần đầu tiên, đã phải ra sức đấu tranh rất nhiều mới có thể giữ vững, không để Dương Thần Quốc lọt vào tay Tô Quốc."
"Tô Quốc bản chất là một nước lớn mạnh hơn Dương Thần rất nhiều. Kể cả về lãnh thổ hoặc binh lính, người dân đều gần như là gấp đôi Dương Thần."
"Đến năm Hoàng Đế thứ tư của Dương Thần. Tô Quốc năm đó quyết chiếm được Dương Thần…"
"Dương Thần lúc đó so về mọi mặt muốn thắng là điều không thể. Nhưng vẫn có thể cầm cự không cho Tô Quốc tiến công sâu."
"Cầm cự cũng chỉ là biện pháp nhất thời, không thể mãi mãi. Hoàng Đế Dương Thần năm đó đến cuối gần như là tuyệt vọng, muốn buông xuôi tất cả. Mặc cho số phận ra sao."
"Trong lúc mọi người trên dưới Dương Thần Quốc gần như là tuyệt vọng. Một vị cao nhân trong chốn giang hồ đột nhiên xuất hiện giải nguy cho Dương Thần Quốc lúc đó. Cao nhân đó cũng là người mà cả giang hồ lúc đó đều kính sợ. Mọi người gọi ông ta là Tà Thánh."
Vũ Thiên Băng nghe đến đây liên lộ rõ vẻ ngạc nhiên mà hỏi:
"Hả? Hoàng thượng nói cao nhân tên… Tà Thánh sao?"